Như Yên sa sầm mặt, trừng mắt nhìn Bùi Tri Chi đầy hung hãn.
“Ngươi dựa vào đâu mà nói ta không phải là nữ nhân đêm đó? Có bằng chứng gì không?”
Bùi Tri Chi khẽ cong môi cười, ánh mắt đầy ý tứ sâu xa.
“Đêm ấy ta vừa hoàn thành công việc, trên đường về vô tình nghe được tiếng ngươi khóc lóc chạy ra từ Thính Vũ Các. Ta đoán ngươi chắc là thấy nhị công tử say rượu, liền thừa cơ định mồi chài, kết quả lại bị hắn đuổi ra ngoài.”
Như Yên thoáng biến sắc, lùi về sau một bước.
“Không thể nào! Đêm đó đã muộn như thế, sao ngươi có thể xuất hiện ở chỗ ấy được?”
Đêm đó, Bùi Tri Chi biết rõ Ngụy Hằng đã về phủ, lại còn say khướt. Ý định quyến rũ hắn chợt nổi lên. Vừa hay, nàng cũng biết hôm đó là lượt Như Yên trực đêm. Thế là nàng rình ở bên ngoài cả buổi, chờ tới tận nửa đêm. Đúng lúc nàng chuẩn bị thất vọng quay về, thì bất ngờ thấy Như Yên vừa khóc vừa chạy ra, liền nhanh chóng tranh thủ cơ hội lẻn vào trong, giả làm nha hoàn trực đêm, còn cố ý dâng lên một bát canh giải rượu đã bỏ thuốc…
“Ta nói gì cũng không quan trọng, quan trọng là ta chính mắt nhìn thấy. Ngươi không phải nữ nhân đêm đó. Ngươi đã lừa gạt nhị công tử, thì cứ đợi đó mà xem, sớm muộn gì hắn cũng xé xác ngươi ra!”
Như Yên mím môi, cười lạnh.
“Ngươi nghĩ ta sẽ sợ ngươi sao? Có tin ta sai người bên ngoài giết ngươi ngay tại chỗ không?”
Bùi Tri Chi nhướng mày, nhàn nhạt đáp: “Ngươi quên rồi sao? Nha hoàn trong phủ Quốc Công đều có tên trong sổ bộ, mỗi ngày đều có ma ma điểm danh tra xét. Nếu ta chết, ngươi nghĩ có thể giấu được lão thái quân à?”
“Nếu không tin, ta bây giờ có thể hét lên một tiếng, kể hết chuyện dơ bẩn của ngươi ra, hoặc bất quá liều mạng một phen, chạy thẳng ra sân mà la to. Ngươi đoán xem, chuyện đó liệu có lọt đến tai nhị công tử không?”
Như Yên cắn chặt răng, tay siết lại thành nắm đấm.
“Vậy ngươi muốn gì?”
Bùi Tri Chi khoanh tay, thản nhiên nói: “Ta chẳng muốn gì cả. Chỉ cần ngươi từ nay về sau buông tha ta và Tiểu Như, đừng tìm chúng ta gây chuyện nữa. Đổi lại, ta sẽ giữ kín bí mật này, mang theo xuống mồ.”
Như Yên nhìn nàng chằm chằm một lúc lâu, cuối cùng hừ lạnh một tiếng, quay người rời đi.
“Nếu sau này ta nghe từ bất cứ ai về chuyện này, ta nhất định khiến ngươi chết không toàn thây!”
…
Đợi Như Yên cùng đám nha hoàn rời khỏi, Tiểu Như rụt rè kéo tay áo Bùi Tri Chi, giọng vẫn còn run rẩy.
“Ngươi đã nói gì vậy? Sao có thể khiến bọn họ buông tha cho chúng ta?”
Bùi Tri Chi thu lại ánh mắt, giọng bình thản.
“Ta chẳng nói gì ghê gớm cả. Chỉ đem lão thái quân ra hù dọa nàng vài câu thôi. Không ngờ nàng lại nhát gan đến thế, liền buông tha cho chúng ta thật.”
Tuy ngoài miệng nói cứng là vậy, nhưng Bùi Tri Chi thừa hiểu, mình đang nắm giữ một bí mật lớn như thế của Như Yên, ả tuyệt đối sẽ không để yên. Nàng phải nhanh chóng rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt.
Nghĩ vậy, nàng lập tức quay sang níu lấy tay Tiểu Như:
“Lúc nãy ta hỏi ngươi chuyện tiền bạc, ngươi có mang theo không?”
Tiểu Như cau mày:
“Có thì có, nhưng cũng chẳng được bao nhiêu. Ngươi cũng biết rõ mà, nhà ta còn có đệ đệ đang ăn học, phụ mẫu đều trông chờ vào đồng bạc lẻ ta gửi về, ta còn phải dành cho đệ đệ mua sách vở nữa đấy!”