Bùi Tri Chi thở dài, bất lực cúi đầu:
“Thôi được, không có thì thôi.”
Tiểu Như còn chưa kịp lên tiếng thì chợt thấy Tô cô cô – người hầu thân cận bên cạnh lão thái quân – bước vào sân.
“Lão thái quân cần một tiểu nha hoàn lanh lợi, nhanh nhẹn, ai trong các ngươi muốn đến hầu hạ?”
Nghe đến đây, mắt Bùi Tri Chi lập tức sáng rực.
Hầu hạ bên cạnh lão thái quân chẳng phải là chiếc bát vàng đó sao?
Không đợi Tiểu Như kịp phản ứng, nàng đã lao ra nhanh như chớp.
“Ta! Ta! Tô cô cô chọn ta đi, tay chân ta nhanh nhẹn, chịu khó chịu khổ, chọn ta đi!”
“Chọn ta đi Tô cô cô! Ta thông minh lanh lợi, việc gì cũng biết làm, nhất định hầu hạ chu đáo!”
“Ta nữa! Trong nhà ta có trưởng bối từng hầu hạ người lớn tuổi, ta biết cách chăm sóc lão thái quân, Tô cô cô chọn ta!”
...
Các nha hoàn tranh nhau như ong vỡ tổ, suýt chút nữa thì chen đổ cả Tô cô cô.
“Các ngươi đừng chen chúc nữa, từ từ thôi, từng người một!”
Bùi Tri Chi bị đám người chen lấn nhưng vẫn cố gắng chen vào được giữa, ánh mắt đầy khẩn thiết nhìn Tô cô cô.
Sau khi quan sát một lượt, ánh mắt Tô cô cô cuối cùng cũng dừng lại trên người nàng.
“Ngươi đó, ngày mai đến phòng lão thái quân hầu hạ. Trước tiên thử việc ba ngày, nếu không làm được việc thì ta sẽ đổi người khác.”
Nghe mình được chọn, mắt Bùi Tri Chi sáng rực như sao, vui đến mức muốn nhảy lên.
“Dạ! Dạ! Cảm ơn Tô cô cô!”
Chọn người xong, Tô cô cô liền xoay người rời đi.
Bùi Tri Chi vừa chạy vừa nhảy quay về, ôm chầm lấy cánh tay Tiểu Như, cười đến cong cả mắt:
“Ta được vào hầu hạ trong phòng lão thái quân rồi!”
Tiểu Như ngạc nhiên nhìn nàng:
“Trước giờ lão thái quân cũng từng cần người, sao lúc ấy không thấy ngươi sốt sắng như hôm nay?”
Bùi Tri Chi ôm chặt lấy Tiểu Như, cười hì hì:
“Hồi trước là chuyện hồi trước, bây giờ là chuyện bây giờ.”
Trước đây nàng chẳng mấy mặn mà chuyện vào hầu hạ lão thái quân, bởi trong lòng còn ôm mộng được Ngụy Hằng chú ý, muốn tìm cơ hội trèo lên giường hắn.
Nhưng hiện tại đã khác xưa. Chỉ cần được vào hầu hạ trong phòng lão thái quân, không chỉ có tiền tiêu vặt đầy đủ, mà còn có chỗ để nương thân, được che chở.
Ở nơi đó, dù cho Ngụy Hằng có phát hiện nàng chính là nữ nhân đêm ấy, thì nhất thời cũng chẳng thể động đến nàng được. Còn Như Yên, muốn ra tay với nàng, cũng phải xem thử có đủ bản lĩnh hay không để động đến nha hoàn bên cạnh lão thái quân.
Quả thật, ông trời cũng đang giúp nàng!
Bùi Tri Chi vui mừng không giấu nổi, nhéo má Tiểu Như một cái:
“Ngươi cứ yên tâm, ta lên được lão thái quân chỗ đó cũng sẽ không quên ngươi. Có món ngon gì, ta nhất định sẽ đem về chia cho ngươi, chúng ta là tỷ muội tốt mà!”
Tiểu Như cảm động gật đầu:
“Ngươi đừng quên ta là được rồi! Thôi, ta đi làm việc đây, ngươi lo mà dọn dẹp một chút, mai còn sang đó hầu hạ!”
“Ừ ừ!”
Nhìn Tiểu Như đi xa, Bùi Tri Chi vỗ tay phấn khởi.
Trọng sinh trở lại, cuối cùng cũng có một chuyện khiến nàng vui thật lòng!
…
Lưu Vân Các.
Trong gian phòng rộng rãi, một lão bà khí chất đoan chính, thần thái hiền hậu đang ngồi ngay ngắn. Đó chính là lão thái quân. Bà cười ha hả, quay sang Ngụy Hằng đang ngồi phía dưới mà hỏi: