Ngụy Hằng nghĩ tới Như Yên, khóe môi khẽ nhếch lên, nụ cười mang theo chút giễu cợt.
“Không có gì đâu, chỉ là nuôi chơi cho vui thôi.”
Lão thái quân trừng mắt nhìn hắn:
“Nuôi chơi cho vui cái gì mà vui? Ngươi cũng lớn rồi, đến lúc phải thành thân rồi đấy! Thân thể tổ mẫu bây giờ ngày càng yếu, chỉ mong ngươi với ca ca ngươi nhanh chóng lập gia đình, sinh cho ta vài đứa chắt để bồng bế!”
Ngụy Hằng hơi nhướn mày, cười cười lười biếng:
“Ca ca con còn chưa cưới, con gấp làm gì.”
Lão thái quân nghe vậy liền nổi giận, vớ lấy cây quải trượng bên cạnh đập về phía hắn:
“Cái thằng ranh con bướng bỉnh! Phải tìm một đứa con dâu về để trị ngươi mới được!”
Ngụy Hằng đứng dậy tránh né, cười cợt không chút sợ hãi:
“Tổ mẫu chẳng lẽ không biết, tôn nhi vốn là loại chẳng ra gì, cưới ai về cũng vô ích thôi!”
Lão thái quân cũng biết rõ, đứa cháu trai này từ nhỏ đã được bà chiều hư, tính tình bướng bỉnh, suốt ngày đánh nhau gây chuyện, duy chỉ có chuyện nữ nhi là không dính vào. Hôm qua nghe nói hắn thu nhận một nha hoàn, bà còn mừng lắm. Nhưng giờ nhìn hắn như thế, bà chỉ biết bất đắc dĩ lắc đầu thở dài.
“Nghe nói Lục công chúa thầm ngưỡng mộ ngươi đã lâu. Ngươi có muốn thử tìm hiểu nàng một chút không? Lục công chúa là người được Hoàng Thượng sủng ái nhất, thân phận địa vị đều xứng đôi với ngươi đấy.”
Ngụy Hằng cầm lấy quả táo trên bàn, xoay xoay trong tay, không buồn ngẩng đầu lên.
“Không cần, chẳng thú vị gì cả.”
Lão thái quân trừng mắt nhìn hắn:
“Vậy trong mắt ngươi, thế nào mới gọi là thú vị?”
Ngụy Hằng bóp nhẹ quả táo trong tay, há miệng cắn một miếng lớn.
Trong đầu bất giác hiện lên ánh mắt quật cường nhưng đầy sợ hãi của nữ nhân đêm hôm đó, khóe môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười giễu cợt.
Đêm xuống.
Ngụy Hằng quay lại Thính Vũ Các, liếc mắt nhìn nhóm nha hoàn đang đứng hầu trong phòng.
“Nha hoàn hầu hạ đêm qua đâu?”
Một nha hoàn trực đêm bước lên, nhẹ giọng bẩm báo:
“Hồi nhị công tử, hình như tỷ tỷ A Chi đã được điều sang phòng lão thái quân để hầu hạ rồi ạ.”
Trong mắt Ngụy Hằng hiện lên một tia thâm trầm khó lường.
“Khi nào?”
“Sáng nay, bên Lưu Vân Các cử người đến chọn nha hoàn, đã chọn A Chi tỷ.”
Nghe đến đó, khóe môi hắn hơi cong lên, ánh mắt sáng lên một tia lạnh lẽo.
“Vậy thì thôi, mặc kệ đi.”
Đúng lúc này, Như Yên bước vào, vòng tay ôm lấy hắn từ phía sau.
“Nhị công tử…”
Các nha hoàn còn lại thấy vậy đều thức thời lui xuống, tiện tay khép cửa lại.
Ngụy Hằng nắm tay Như Yên, xoay người nhìn nàng.
“Ngươi tới làm gì?”
Như Yên nở nụ cười ngọt ngào, mắt chớp chớp đáng yêu, kiễng chân lại gần bên tai hắn, giọng nũng nịu:
“Đêm qua là lỗi của thiếp, khiến nhị công tử mất hứng. Thiếp biết sai rồi, tối nay người muốn thế nào cũng được, thiếp đều nghe theo…”
Ngụy Hằng cụp mắt, ánh nhìn lạnh lùng lướt qua gương mặt nàng, chậm rãi nâng tay bóp nhẹ cằm nàng.
“Lớn gan thật đấy… Đêm đó, ngươi rụt rè lắm cơ mà?”
Như Yên cứng người, ánh mắt tránh đi.
“Hôm đó là lần đầu… đương nhiên có chút thẹn thùng…”
Ngụy Hằng xoay người ngồi xuống ghế cao, chống tay lên trán, lười biếng nói:
“Còn đứng ngây ra đó làm gì, cởi ra đi.”
Như Yên mặt đỏ bừng. Tối nay nàng vốn đã mặc sẵn một lớp sa mỏng gần như trong suốt…
Nhưng ánh mắt Ngụy Hằng lại hoàn toàn không chứa chút dục vọng nào, chỉ lãnh đạm nhìn nàng. Khi hắn nhìn đến bờ xương quai xanh trắng mịn, không chút dấu vết nào, khóe môi mới khẽ cong lên, giơ tay ra trước mặt nàng.