Không ngờ Ngụy Hằng lại bất ngờ thu tay về, khiến nàng không kịp phản ứng, suýt nữa ngã nhào xuống đất.
“Hết hứng rồi, bản công tử tối nay không có hứng thú. Ngươi về đi.”
Như Yên trừng lớn mắt, nàng đã cởi hết thế này rồi, nam nhân này sao lại…!
Nàng ôm lấy cánh tay, ấm ức đến đỏ cả vành mắt.
“Nhị công tử… chẳng lẽ người không cần Như Yên nữa sao?”
Ngụy Hằng hơi nâng mắt phượng dài hẹp, trong mắt mang theo ý cười như có như không.
“Sao? Ngươi muốn để ta thẳng tay ném ngươi ra ngoài à?”
Nam nhân này… luôn dùng giọng điệu dịu dàng nhất để nói ra những lời tàn nhẫn nhất.
Dù trong lòng đầy ấm ức, Như Yên vẫn ngoan ngoãn cúi xuống nhặt quần áo dưới đất lên, mặc lại cho chỉnh tề, hướng Ngụy Hằng cúi người hành lễ rồi xoay người rời khỏi.
Vừa ra khỏi phòng, nàng liền siết chặt nắm tay, giận đến mức run rẩy.
Rõ ràng mới hai ngày trước, vì tìm ra nữ nhân đêm đó, Ngụy Hằng suýt chút nữa đã lật tung cả phủ Quốc Công lên. Vậy mà giờ đây, nàng đứng sờ sờ trước mặt hắn, lại như không hề tồn tại.
Chẳng lẽ… hắn đã biết nàng không phải là người đêm ấy?
Ý nghĩ ấy lướt qua khiến Như Yên hoảng hốt cắn chặt môi. Nhưng nghĩ lại, nàng lập tức phủ nhận.
Nhị công tử là người cẩn trọng, trong mắt không dung nổi nửa hạt bụi. Nếu hắn thật sự biết nàng lừa gạt mình, làm sao còn để nàng xuất hiện trước mặt? Chỉ sợ đã sớm xử lý nàng rồi.
Nghĩ tới đây, nàng liền cảm thấy chắc chắn có người khác đã khiến hắn động tâm.
Hít một hơi thật sâu, nàng hạ giọng hỏi:
“Hôm nay nhị công tử đã gặp ai?”
Một nha hoàn cúi đầu đáp:
“Nô tỳ không rõ, chỉ biết khi nãy nhị công tử có hỏi vì sao tỷ tỷ A Chi không đến. Nô tỳ nói tỷ ấy đã được điều sang phòng lão thái quân để hầu hạ.”
Như Yên cắn môi. Con tiện nhân Bùi Tri Chi kia! Trước tiên là cố ý ăn mặc diêm dúa quyến rũ nhị công tử, giờ lại chạy vào phòng lão thái quân — chẳng phải là để hắn ngày ngày nhớ mãi không quên sao?
Đồ tiện nhân chết tiệt, đến nước này rồi mà vẫn chưa chịu yên phận!
…
Thu dọn xong hành lý, Bùi Tri Chi đã ướt đẫm mồ hôi.
Lúc này mọi người trong viện đều đã yên giấc, nàng ôm bộ quần áo sạch đi về phía nhà tắm.
Trong phòng tắm chỉ còn một mình nàng. Không chần chừ, nàng cởi bộ quần áo cũ kỹ, rộng thùng thình ra, tháo luôn mảnh vải bó ngực, rồi bước vào thùng nước ấm.
Sau đêm hôm đó bị hành hạ đến tàn tạ, giờ được ngâm mình trong làn nước ấm áp thế này đúng là khoan khoái vô cùng. Mọi mệt mỏi dường như đều tan biến.
…
Cùng lúc đó, Ngụy Hằng đang tản bộ, đi loanh quanh thì bước tới viện nơi nàng đang ở. Ánh mắt vô thức bị thu hút bởi bóng người sau ô cửa sổ — chiếc cổ trắng ngần hơi nghiêng, nữ nhân nhẹ nhàng rưới nước lên người, từng động tác vừa mềm mại lại vừa yểu điệu.
Vốn dĩ hắn xưa nay không để tâm đến nữ sắc, nhưng từ sau đêm đó, lần đầu tiên hắn hiểu được dư vị của đàn bà. Giờ nhìn bóng dáng kia lờ mờ qua lớp giấy cửa, đôi mắt hắn càng thêm sâu tối.
Không biết vì sao, chân hắn như bị ai sai khiến, lặng lẽ bước đến gần.
Ngụy Hằng đứng ngay ngoài cửa, nghiêng đầu nhìn qua khe hở, vừa vặn thấy bóng lưng người con gái bên trong.
Làn da nàng trắng mịn, chiếc cổ mong manh như chỉ cần khẽ chạm là vỡ. Mái tóc đen nhánh xõa dài phủ xuống thùng nước, lâu lâu còn nghe thấy tiếng cười khe khẽ vang lên.