Nha Hoàn Tuyệt Sắc, Bị Quyền Quý Các Nơi Ép Buộc Tình Ái

Chương 29

Trước Sau

break
Lưu Thị lang mỉm cười:

“Năm năm xa cách, có nhiều chuyện tự nhiên chẳng còn như xưa. Hoàng thượng đang đợi trong cung, đại tướng quân xin theo lối này.”

Ngụy Tránh không nói gì thêm, ném dây cương cho tùy tùng bên cạnh, nhấc chân bước vào cung.

Lúc này trong đại điện, văn võ bá quan đã tụ đủ, đang chờ hắn đến.

Ngụy Tránh bước vào với dáng vẻ thong thả nhưng khí thế bức người. Lệ khí và sự lạnh lẽo toát ra từ thân thể hắn khiến các đại thần đều bất giác cúi đầu, không dám nhìn thẳng.

Hoàng đế năm nay đã ngoài bốn mươi, nhưng trông vẫn mạnh khỏe, thần sắc minh mẫn.

Thấy Ngụy Tránh với gương mặt lạnh băng xuất hiện, ngài không khỏi bật cười:

“Bao nhiêu năm không gặp, mà trẫm nhìn ngươi vẫn chẳng đổi chút nào.”

Ngụy Tránh ngẩng mắt nhìn vị quân vương đang ngồi trên long ỷ:

“Thần trước nay vẫn như vậy, Hoàng thượng không phải không rõ.”

Nghe hắn đáp lời cứng rắn như thế, Hoàng thượng chẳng những không giận, trái lại còn cười sảng khoái.

“Ngươi là công thần của Đại Chu, hôm nay trẫm không trách tội ngươi thất lễ. Nếu đã gặp trẫm rồi, thì trở về gặp tổ mẫu đi, lão thái quân nhắc ngươi mãi không thôi.”

Ngụy Tránh khẽ gật đầu, ánh mắt liếc qua một nam nhân cao ráo, phong thần tuấn lãng đang đứng bên — đó chính là Ngụy Hằng.

Không nói thêm gì, hắn xoay người, rời khỏi điện.


Phó Hoài Xuyên giữ nụ cười ôn hòa trên môi, dáng vẻ cả người ôn nhu như ngọc. Khi nhìn theo bóng lưng Ngụy Tránh rời đi, đáy mắt y thoáng hiện một tia lạnh lẽo khó nhận ra.

……

Từ sáng sớm, lão thái quân đã đứng chờ ở cửa. Đợi thật lâu, cuối cùng cũng thấy Ngụy Tránh cưỡi ngựa tiến vào.

Hắn ngồi trên lưng tuấn mã, dáng người cao lớn, vai rộng eo thon, tóc đen nhánh khẽ tung bay trong làn gió nhẹ. Bộ trường bào màu đen huyền dưới ánh tà dương ánh lên sắc sáng khiến người nhìn hoa cả mắt.

Gương mặt ấy vẫn như lần cuối bà thấy — lạnh lùng, góc cạnh rõ ràng, đẹp đẽ mà xa cách. Từ xa nhìn lại, đôi mắt hắn sâu thẳm như hai viên minh châu treo giữa bầu trời đêm, sâu không thấy đáy, liếc một cái đã khiến người ta khó thể rời mắt.

“Tránh Nhi! Cháu ta, Tránh Nhi của ta đã trở về rồi!”

Vừa nhìn thấy hắn, lão thái quân không kìm được xúc động, bước vội từ bên cạnh Bùi Tri Chi ra đón.

Ngụy Tránh nhanh chóng nhảy xuống ngựa, bước tới đỡ lấy bà.

“Tổ mẫu, tôn nhi đã trở về!”

Lão thái quân nhìn đứa cháu trai mà bà ngày đêm mong nhớ, đôi mắt bất giác rưng rưng.

“Cháu trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi! Tránh Nhi của ta, bao năm nay tổ mẫu nhớ cháu không nguôi. Nghe nói cháu từng một mình xông vào doanh trại phản quân, có phải muốn hù chết tổ mẫu không hả!”

Ngụy Tránh hiếm khi nở nụ cười, vừa đỡ bà vừa cùng bước vào phủ Quốc công.

“Tổ mẫu đừng lo, tôn nhi không sao cả. Trong lòng tôn nhi vẫn nhớ đến tổ mẫu, sẽ không để mình gặp chuyện gì đâu.”

……

Bùi Tri Chi nhìn khóe môi Ngụy Tránh khẽ nhếch lên thành nụ cười, bất giác ngây người.

Ngụy Tránh vốn dĩ đã là người có dung mạo đoan chính, mày kiếm mắt sáng, nay lại mỉm cười — khiến gương mặt lạnh lùng kia bỗng như nhu hòa hẳn đi, lộ ra vài phần dịu dàng hiếm thấy.

Kiếp trước, Bùi Tri Chi chưa từng thấy hắn cười. Không ngờ hôm nay lại được nhìn thấy.

Ngụy Hằng đứng bên cạnh, ngẩng đầu nhìn theo bóng Ngụy Tránh bước vào phủ.

Khi thu lại ánh mắt, vô tình bắt gặp một dáng người. Hắn nhìn kỹ, chỉ thấy Bùi Tri Chi đang mỉm cười nhìn theo Ngụy Tránh, ánh mắt vẫn chưa chịu thu về.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc