Nha Hoàn Tuyệt Sắc, Bị Quyền Quý Các Nơi Ép Buộc Tình Ái

Chương 28

Trước Sau

break
Bùi Tri Chi hoảng loạn lắc đầu, toàn thân run rẩy — nàng không muốn! Không thể để tên ác ma này chạm vào!

Ngụy Hằng buông tay, nhưng chỉ để cúi xuống, chậm rãi hôn dọc theo cần cổ trắng nõn của nàng…

Bùi Tri Chi trợn tròn mắt. Nam nhân này vẫn trước sau như một — vừa đáng sợ, vừa khiến người ta hận đến nghiến răng.

Cảm nhận được hành động của hắn ngày càng vượt quá giới hạn, Bùi Tri Chi bật khóc, nghẹn ngào không thành tiếng. Nàng không muốn bị hắn chạm vào, càng không muốn giữa hai người có bất kỳ quan hệ gì.

Ngay lúc Ngụy Hằng còn đang mê mẩn nhìn nàng rơi lệ, run rẩy vì sợ hãi — cửa phòng chợt vang lên tiếng gõ nhẹ.

Động tác của hắn lập tức dừng lại.

Bùi Tri Chi nhân cơ hội ấy, dốc toàn lực đẩy hắn ra, hoảng hốt đứng dậy chỉnh lại y phục. Không thèm nhìn hắn thêm một cái, nàng vội bước nhanh tới cửa.

Mở cửa ra, nhìn thấy người đứng đó là Bình Nhi, nàng suýt chút nữa bật khóc vì cảm kích.

Bình Nhi ra hiệu tay, Bùi Tri Chi lập tức hiểu ý:

“Lão thái quân gọi ta?”

Bình Nhi gật đầu. Bùi Tri Chi như được sống lại lần nữa, liền rảo bước ra khỏi phòng, khép cửa lại sau lưng:

“Ta đi ngay bây giờ.”

Trước bóng tối trong phòng, nàng không dám nán lại thêm chút nào, xoay người rời đi cùng Bình Nhi.

Nghe tiếng bước chân của nàng dần xa, Ngụy Hằng cúi đầu nhìn lại thân thể đang nóng bừng của mình, bật cười lạnh:

“Xem như ngươi may mắn… Lần này tạm tha.”

Đi được một đoạn khá xa, Bình Nhi kéo tay áo Bùi Tri Chi lại, khẽ lắc đầu rồi chỉ về phía phòng ngủ của các nàng.

Bùi Tri Chi nhíu mày nghi hoặc, ngẫm nghĩ chốc lát, rồi như hiểu ra điều gì:

“Ý ngươi là… lão thái quân không có gọi ta? Ngươi là vì nhìn thấy…”

Câu nói sau đó, nàng lại không biết nên thốt ra sao.


Bình Nhi gật đầu, ánh mắt mang theo nét lo lắng nhìn cô nương xinh đẹp trước mặt.

Nàng lại ra hiệu tay, bảo Bùi Tri Chi trước mắt chưa nên quay lại đó vội.

Bùi Tri Chi gật đầu, cảm kích siết chặt tay Bình Nhi:

“Bình Nhi, thật lòng cảm ơn ngươi!”

Nếu không có Bình Nhi kịp thời xuất hiện, nàng không dám tưởng tượng bản thân sẽ phải đối mặt với điều gì.

Trong mắt Bùi Tri Chi, rõ ràng Như Yên mới là nữ nhân đêm hôm đó. Nàng không hiểu vì sao Ngụy Hằng lại cứ nhằm vào mình, không chịu buông tha.

Trời vừa hửng sáng.

Trước cổng thành, dân chúng đã tụ tập đông nghịt, chen chúc nhau chỉ để được tận mắt nhìn thấy người đang trở về — vị đại tướng quân trấn thủ biên ải, một thân một mình dẹp loạn phản quân, bảo vệ biên cương — Ngụy Tránh.

Biết tin đại công tử phủ Quốc công khải hoàn trở lại, khắp kinh thành xôn xao, người người nô nức kéo tới cổng thành đón chào.

Không lâu sau, từng hàng binh lính uy nghi tiến vào cổng thành. Chính giữa đội ngũ, một nam nhân trẻ tuổi tầm hai mươi hai, ngũ quan sắc nét, gương mặt cương nghị, cưỡi ngựa chậm rãi tiến vào thành.

Trong đám đông, không ít thiếu nữ đã chờ sẵn từ lâu. Vừa thấy bóng dáng oai hùng ấy, tất cả đều như nghẹt thở, ánh mắt ngây dại, không rời nổi.

Ngụy Tránh ánh mắt lạnh lùng, trên gương mặt không hiện chút biểu cảm. Hắn cưỡi ngựa thẳng tiến về phía hoàng cung.

Các đại thần chờ sẵn ngoài cung lập tức bước nhanh ra đón.

“Hạ quan tham kiến đại tướng quân!”

Ngụy Tránh nhảy xuống ngựa, ánh mắt lạnh nhạt liếc nhìn đám người đang cúi đầu trước mặt.

“Rời kinh năm năm, nơi này thay đổi cũng nhiều đấy.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc