Ngụy Hằng nhướng mày, lười biếng đáp:
“Đại ca ta xưa nay không thích mấy trò hình thức ấy, chờ hắn về thẳng phủ là được, không cần ra tận cổng thành làm gì.”
Thấy trời dần sẩm tối, Ngụy Hằng như nhớ ra điều gì, khóe môi càng nhếch cao:
“Bổn công tử có chút chuyện phải đi xử lý, ngươi đừng theo.”
…
Sau một ngày bận rộn, Bùi Tri Chi trở về phòng.
Viện của lão thái quân khá rộng, nhưng người lại ưa yên tĩnh, nên công việc cũng không đến mức quá nặng nhọc. Tối nay là lượt của Bình Nhi trực đêm, trong phòng lúc này chỉ có một mình nàng.
Ngồi trước gương đồng, nàng nhìn khuôn mặt xinh đẹp tinh tế trong gương, bất giác nghĩ về lần đầu tiên gặp Ngụy Tránh kiếp trước — khoảnh khắc ấy vẫn in sâu trong ký ức nàng. Nàng giơ tay khẽ ôm lấy má mình, mắt đầy trầm tư.
Chìm đắm trong hồi ức, nàng không hề hay biết có một bóng người lặng lẽ tiến đến sau lưng. Chỉ khi vô tình liếc nhìn vào gương, bắt gặp ánh mắt sắc bén nóng rực kia, nàng mới giật mình bật dậy:
“Nhị… nhị công tử!”
Ngụy Hằng tiến lại gần, ánh mắt lóe lên vẻ lạnh lùng. Nhìn thấy nàng ban nãy còn mỉm cười với bóng mình trong gương, hắn khẽ nhếch môi:
“Vừa rồi nghĩ đến ai mà vui vẻ như vậy?”
Bùi Tri Chi lùi về sau một bước, vội vàng lắc đầu:
“Không có… không ai cả.”
Ngụy Hằng chẳng nói chẳng rằng, bước tới, tay siết lấy vòng eo nhỏ nhắn mềm mại của nàng, vừa một tay ôm trọn.
Thấy hắn định cúi đầu hôn xuống, Bùi Tri Chi hoảng hốt nghiêng đầu né tránh, giọng run run:
“Ta… ta đã có người trong lòng. Xin nhị công tử buông tha cho ta!”
Nụ hôn của hắn khựng lại giữa không trung. Đôi mắt sâu thẳm chợt lóe lên tia khó chịu, lạnh lẽo đến rợn người.
Hắn lặng lẽ nhìn nàng hồi lâu, sau đó khóe môi nhếch lên, nụ cười trào phúng hiện rõ:
“Ngươi có biết… lừa ta sẽ phải trả giá bằng cái gì không?”
Bùi Tri Chi bất giác rụt người lại, ngước mắt nhìn thẳng vào ánh mắt âm u đáng sợ của hắn.
“Nô tỳ không lừa gạt nhị công tử… là thật sự…”
Giọng nàng nhỏ dần, trái tim trong lồng ngực đập loạn như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Ngụy Hằng cười lạnh, nắm lấy cổ tay nàng, mạnh mẽ kéo nàng ngã xuống giường, ép sát không buông.
“Công tử, xin tha cho nô tỳ… ta thật sự…”
“Câm miệng!”
Hắn bóp lấy cằm nàng, giọng nói lạnh như băng, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.
Nữ nhân chết tiệt này, tưởng rằng chỉ cần nói có người trong lòng, là có thể khiến hắn dừng lại sao?
Bùi Tri Chi bị quát liền lập tức im bặt, đôi mắt long lanh ướt nước, nước mắt như muốn rơi nhưng vẫn cố nén lại.
Ngụy Hằng khẽ hừ lạnh, đưa tay lau nước mắt trên má nàng:
“Ngươi ngoan ngoãn, ta sẽ không làm gì ngươi cả.”
Lời ngon tiếng ngọt đầy ma mị ấy, Bùi Tri Chi vốn không tin. Nhưng nàng cũng không dám tiếp tục chống cự. Trong đầu không ngừng hiện về ký ức kiếp trước, bị Ngụy Hằng ép buộc tàn nhẫn đến mức gần như tan nát. Chỉ cần nhớ tới thôi, chân tay nàng đã mềm nhũn.
Ngụy Hằng cụp mắt nhìn nàng, vươn tay vuốt nhẹ lên gò má, rồi vén mấy lọn tóc trên trán nàng sang một bên, để lộ làn da mịn màng trắng mịn.
Trong mắt hắn hiện lên tia kinh diễm, nụ cười bên môi càng sâu thêm.
Nhìn ngắm hồi lâu, Ngụy Hằng bất ngờ cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán nàng.
Đây là lần đầu tiên nam nhân ấy đối xử ôn nhu như vậy với nàng, khiến Bùi Tri Chi nhất thời không đoán được hắn đang định làm gì. Khi nàng còn đang nghi hoặc, thì bàn tay hắn đã lần tìm xuống, chuẩn bị cởi y phục nàng.