Nha Hoàn Tuyệt Sắc, Bị Quyền Quý Các Nơi Ép Buộc Tình Ái

Chương 30

Trước Sau

break
……

Ánh mắt Ngụy Hằng chợt nheo lại, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lẽo.

Ngụy Tránh trở về, lão thái quân vui mừng khôn xiết.

Hoàng thượng cũng hạ chỉ ban thưởng vô số trân châu mã não, nhiều không đếm xuể.

Biên quan nay đã yên bình, chỉ cần không có phản quân quấy nhiễu, Ngụy Tránh cũng không cần phải quay lại chiến trường nữa.

Tuổi còn trẻ đã trở thành Đại tướng quân hộ quốc, khiến bao người đỏ mắt ngưỡng mộ.

Tối hôm đó, trong phủ mở tiệc, mọi người cùng tụ họp tại đại sảnh, nâng chén uống rượu mừng đoàn viên.


Trong phủ, hiện chỉ còn lão thái quân, Ngụy Tránh, Ngụy Hằng và Như Yên ngồi dùng tiệc, những người khác đều đứng hầu một bên.

Trên mặt lão thái quân vẫn giữ nụ cười rạng rỡ, tay nắm chặt tay Ngụy Tránh, nói đầy yêu thương:

“Như Yên là thiếp thất của Hằng Nhi, cháu đi lâu như vậy, cũng may có nàng ở lại bầu bạn cùng tổ mẫu. Lần này cháu đã trở về thì đừng đi nữa, hai đứa các con mau chóng cưới vợ, để tổ mẫu còn sớm được bồng cháu chắt.”

Ánh mắt Bùi Tri Chi khẽ dừng lại trên người Ngụy Tránh. Nhìn thấy khóe môi hắn vương ý cười nhạt, nàng bất giác căng thẳng, bàn tay dưới gầm bàn siết chặt.

Ngụy Hằng vẫn luôn kín đáo quan sát thần sắc nàng. Thấy nàng cứ lặng lẽ nhìn chằm chằm Ngụy Tránh, hắn không vui, ngửa đầu uống cạn chén rượu trong tay.

“Ta còn chưa nghĩ đến chuyện thành thân đâu. Đại ca lớn hơn ta, nếu có cưới vợ thì cũng phải là huynh ấy cưới trước.”

Nghe vậy, Ngụy Tránh liếc nhìn đệ đệ ngang ngạnh của mình, nhướng mày.

“Vài ngày trước, nghe nói ngươi đánh gãy chân tiểu hầu gia con của Khánh An Vương? Làm người như thế là không có chừng mực. Đúng là nên tìm một tức phụ để quản giáo ngươi cho tốt.”

Ngụy Hằng khẽ liếc Bùi Tri Chi. Thấy nàng lén nhìn mình một cái, đôi mắt sâu như đáy hồ thoáng tối đi.

Bùi Tri Chi vội vàng cúi đầu, không dám nhìn hắn thêm nữa.

Như Yên vẫn luôn để tâm đến nhất cử nhất động của Ngụy Hằng. Thấy hắn cứ thỉnh thoảng lại nhìn về phía Bùi Tri Chi, tay nàng siết chặt chiếc đũa đến trắng bệch.

Tiện nhân không biết xấu hổ, dám quyến rũ Ngụy Hằng ngay trước mặt bao nhiêu người, thật là chướng mắt!

Nàng cười lạnh, rồi nghiêng đầu quát:

“Còn ngây ra đó làm gì, không mau lại rót rượu!”

Bùi Tri Chi giật mình hoàn hồn, vội bước tới rót rượu. Khi khom người lại gần Ngụy Tránh, ánh mắt nàng và hắn vô tình chạm nhau.

Ngụy Tránh từ trước tới nay vốn ít khi cười, đôi mắt đen sâu thẳm như giếng cổ, toát ra một khí lạnh vô hình khiến người ta bất giác run sợ mỗi khi bị nhìn thẳng.

Tay Bùi Tri Chi run lên, không cẩn thận làm rượu trong bình tràn ra, làm ướt tay áo Ngụy Tránh.

“Đại công tử, xin người thứ tội!”

Nàng hoảng hốt lấy khăn tay ra, lúng túng lau ống tay áo cho hắn.

Như Yên trông thấy vậy, lập tức cười nhạt:

“Có một số người, chớ tưởng mình có chút nhan sắc liền dám mơ mộng lung tung, định quyến rũ chủ tử ư? Đúng là không biết xấu hổ!”

Lão thái quân liếc mắt nhìn Như Yên, đang định lên tiếng thì Ngụy Tránh đã nhàn nhạt nói:

“Không sao, chỉ là chuyện nhỏ thôi.”

Ngụy Hằng lạnh lùng liếc nhìn Bùi Tri Chi. Im lặng trong chốc lát, hắn bỗng bật cười khẽ, nụ cười lạnh lẽo khó tả, tuy rất nhẹ nhưng lại lọt vào tai Bùi Tri Chi như một cơn gió buốt.


Nàng nắm chặt bình rượu trong tay, bước đến chỗ Ngụy Hằng, cúi người rót đầy ly cho hắn.

Ánh mắt Ngụy Hằng lạnh như băng, nhìn chằm chằm nàng không chớp, ánh nhìn sắc bén ấy như muốn xuyên thấu linh hồn Bùi Tri Chi.
 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc