Nha Hoàn Tuyệt Sắc, Bị Quyền Quý Các Nơi Ép Buộc Tình Ái

Chương 24

Trước Sau

break
“Thích thì ăn nhiều vào! Đừng dọa người ta nữa!”

Không chịu nổi ánh mắt nóng rực kia, Bùi Tri Chi vội cúi người hành lễ:

“Lão thái quân, nô tỳ xin phép lui xuống làm việc ạ.”

Lão thái quân gật đầu, cười nói:

“Đi đi! Ngươi còn ở đây, có người nào đó sắp trợn tròng mắt ra đến nơi rồi!”

Được sự cho phép, Bùi Tri Chi xoay người, gần như chạy trối chết ra khỏi phòng.

Ánh mắt Ngụy Hằng vẫn dõi theo bóng lưng nàng, cho đến khi nàng khuất hẳn sau cánh cửa.

Lão thái quân cười lắc đầu:

“Cô nương người ta không thích ngươi, đừng có dọa người ta bỏ chạy. Tổ mẫu phải khó khăn lắm mới gặp được đứa ta thật sự vừa mắt, đừng để ta thất vọng.”

Ngụy Hằng nhướng mày, nửa cười nửa thật:

“Nếu chạy, thì bắt về, nhốt lại!”

Lão thái quân lắc đầu bất đắc dĩ:

“Ngươi đó, chẳng trách lớn tướng thế rồi còn chưa chịu thành thân. Nhà ai dám gả con gái cho ngươi chứ!”

Ngụy Hằng chẳng buồn để tâm, ăn nốt miếng bánh còn lại trong tay rồi đứng dậy:

“Tổ mẫu, con về trước đây.”

Hắn không ngoảnh lại, cứ thế đi thẳng một mạch.

Lão thái quân thở dài, ánh mắt đầy bất lực.

Một bên, Tô cô cô khẽ cười:

“Gần đây nhị công tử tới Lưu Vân Các cũng siêng năng hẳn ra đấy.”


Ai trong phủ mà chẳng hiểu tâm tư của hắn, lão thái quân chỉ cười khẽ:

“Hắn vốn là như vậy, tính khí tùy tiện, ưa thích làm theo ý mình. Ta cũng chẳng quản nổi nữa.”

Rời khỏi viện của lão thái quân, Bùi Tri Chi tính bụng đến phòng bếp múc một bát canh sâm mang về cho người.

Nào ngờ vừa rẽ qua một khúc quanh, cánh tay nàng đột nhiên bị kéo giật lại. Chỉ trong chớp mắt, cả người nàng đã bị kéo vào vòng ngực rắn rỏi của một nam nhân.

“A…!”

Bị dọa đến suýt hét lên, nàng còn chưa kịp mở miệng thì đã bị một bàn tay bịt chặt, sau đó bị lôi tuột ra phía sau núi giả.

Bị ép chặt vào vách đá sau hòn non bộ, nàng ngẩng đầu thì thấy Ngụy Hằng đang đứng trước mặt, nụ cười tà mị vương trên môi, đôi mắt phượng hẹp dài hơi nheo lại, lấp lóe tia nguy hiểm.

“Ngươi đang trốn ta?”

Thấy rõ là hắn, tim Bùi Tri Chi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Đầu óc nàng rối loạn, sợ hãi đến mức gần như không thể suy nghĩ.

“Không… không có. Nô tỳ không dám trốn nhị công tử.”

“Thật sao?”

Ngụy Hằng vẫn mỉm cười, nhưng khí chất quanh người hắn lại toát ra sự dữ dằn lạnh lẽo khiến người ta nghẹt thở.

Thân thể Bùi Tri Chi không kiềm được mà run rẩy, hai tay nàng siết chặt lấy nhau như để tìm chút bình tĩnh.

Thấy nàng vừa sợ hãi vừa cố gắng cắn môi chịu đựng không hé nửa lời cầu xin, Ngụy Hằng càng thêm thích thú. Hắn bật cười nhẹ, nụ cười đầy ý vị.

“Sao lại sợ ta đến vậy? Ta đã làm gì ngươi đâu nào?”

Bùi Tri Chi mở to mắt, nhìn hắn đầy kinh hoàng. [Còn nói chưa làm gì ta sao!]

Bị ánh mắt nóng rực sắc bén ấy nhìn chằm chằm, nàng lùi lại từng chút một, giọng run run:

“Nhị công tử… nô tỳ phải đến phòng bếp lấy canh sâm cho lão thái quân, chậm trễ thì không hay.”

Nghe vậy, không những Ngụy Hằng không buông nàng ra, ngược lại còn ép sát hơn.

Bùi Tri Chi hoảng hốt, giơ tay định đẩy hắn ra, lại bị hắn chụp lấy cổ tay, mạnh mẽ ép hai tay nàng lên mặt đá lạnh của núi giả. Ngón tay thon dài của hắn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nàng.

“Gấp gì chứ?”

Nói dứt lời, hắn cúi người, hung hăng hôn lên môi nàng.

Đôi môi mềm bị bất ngờ chiếm đoạt, Bùi Tri Chi giật bắn người. Cặp mắt to tròn kinh hoảng trừng lớn. Môi bị cắn đỏ ửng, nàng run rẩy, muốn nghiêng đầu tránh đi nhưng không được.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc