Nha Hoàn Tuyệt Sắc, Bị Quyền Quý Các Nơi Ép Buộc Tình Ái

Chương 23

Trước Sau

break
Chợt cảm nhận được một đôi tay vòng qua ôm lấy từ phía sau, mắt hắn lập tức tràn đầy chán ghét, mạnh mẽ hất tay Như Yên ra.

“Ta đã nói rồi, không có sự cho phép của ta, đừng có lại gần!”

Như Yên chỉ cảm thấy cổ tay đau nhói, nước mắt dâng trào trong mắt.

“Nhị công tử… thiếp là người của ngài, hầu hạ ngài là bổn phận của thiếp. Xin ngài cứ để thiếp chăm sóc ngài, thiếp đảm bảo ngài sẽ hài lòng.”

Ngụy Hằng cúi đầu nhìn nàng, đôi mắt đen thẳm lạnh như băng.

“Biết điều thì cút ngay. Đừng đứng trước mặt ta chướng mắt.”

Nước mắt Như Yên tuôn rơi lã chã, nàng cắn môi nghẹn ngào:

“Nhị công tử… đêm đó rõ ràng ngài không như thế này… khi đó ngài đối với thiếp…”

Khóe môi Ngụy Hằng nhếch lên nụ cười châm chọc:

“Vậy ngươi là nữ nhân đêm đó sao?”

Sắc mặt Như Yên lập tức tái nhợt. Đối diện với ánh mắt lạnh buốt, sắc bén như muốn xuyên thấu tâm can kia, nàng hé miệng, muốn nhận là mình… nhưng lại không dám.

“Thiếp…”

Ngụy Hằng chẳng buồn liếc thêm lấy một cái, lạnh lùng thu lại ánh mắt.

“Ngươi nên thấy may mắn là mình vẫn còn chút giá trị lợi dụng.”

Giữ Như Yên lại, ít nhất còn có thể khiến nàng ta vui vẻ được đôi ba hôm. Đợi đến khi nữ nhân kia buông lỏng cảnh giác, tưởng rằng bản thân đã an toàn, hắn sẽ lập tức ra tay, dồn nàng vào đường cùng, nghiến nát nàng dưới chân.

Chỉ nghĩ tới khoảnh khắc đó thôi, Ngụy Hằng đã khẽ liếm môi, ánh mắt hiện lên một tia khao khát đầy tà ý.

Như Yên còn định nói gì đó, nhưng thấy hắn xoay người rời khỏi sân, nàng tức đến siết chặt tay thành nắm đấm.

Rõ ràng nàng đang ở ngay trước mặt, tại sao Ngụy Hằng vẫn không thèm chạm vào nàng dù chỉ một lần? Cơn giận bốc lên ngùn ngụt khiến Như Yên gần như phát điên.

Hít sâu một hơi, nàng quay sang hỏi tiểu nha hoàn đứng canh cửa:

“Nhị công tử đi đâu vậy?”


Tiểu Thúy cúi đầu, đáp nhỏ:

“Chắc là đến chỗ lão thái quân ạ. Gần đây nhị công tử thường xuyên lui tới Lưu Vân Các.”

Như Yên cau mày—Lưu Vân Các? Đó chẳng phải nơi Bùi Tri Chi đang hầu hạ sao? Thì ra là vậy… Ngụy Hằng bị Bùi Tri Chi quyến rũ rồi! Bảo sao hắn mãi chẳng thèm chạm vào mình.

Nghĩ đến đó, Như Yên tức đến nghiến răng, sắc mặt khó coi đến cực điểm.

Bùi Tri Chi bưng bánh hoa quế vừa mua về, bước tới phòng lão thái quân. Còn chưa kịp vào cửa, nàng đã nghe thấy tiếng cười vui vẻ vọng ra từ bên trong, liền nhẹ bước đi vào.

Vừa ngẩng lên đã thấy Ngụy Hằng đang ngồi bên cạnh lão thái quân, sắc mặt nàng lập tức tái nhợt.

Thấy rõ vẻ hoảng loạn, sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt nàng, Ngụy Hằng khẽ cong môi, nở nụ cười nhàn nhạt.

“Đây là loại bánh hoa quế mà tổ mẫu thích ăn sao?”

Lão thái quân gật đầu, cầm một miếng lên nếm thử.

“Chính là hương vị này! Cũng giống như loại tổ phụ ngươi ngày trước từng mang về.”

Ngụy Hằng nhướng mày, liếc Bùi Tri Chi một cái đầy ẩn ý, rồi cũng cầm một miếng lên ăn thử.

Lão thái quân cười khẽ:

“Hôm trước ta mời ngươi nếm thử, ngươi sống chết không chịu ăn. Giờ thì lại chủ động thế này, sao vậy?”

Ngụy Hằng nhìn Bùi Tri Chi chằm chằm, ánh mắt sâu không thấy đáy. Một lúc lâu sau, hắn mới khẽ bật cười:

“Tổ mẫu thích, ta tất nhiên muốn biết hương vị thế nào.”

Thấy hắn cứ nhìn chằm chằm khiến Bùi Tri Chi sợ đến run cả người, lão thái quân không nhịn được bật cười, tiện tay nhét luôn một miếng bánh vào miệng cháu trai:

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc