Nha Hoàn Tuyệt Sắc, Bị Quyền Quý Các Nơi Ép Buộc Tình Ái

Chương 22

Trước Sau

break
Nghe nàng nói vậy, Lâm Chiêu Đệ tức đến nghiến răng ken két.

“Ngươi không chịu làm di nương, vậy nghĩ mấy đồng bạc lẻ trong tay đủ chữa khỏi cho cái đứa muội muội đoản mệnh ấy chắc? Ngươi cũng tự tin quá rồi đấy!”

Bùi Tri Chi nghe nàng mỉa mai muội muội mình thì mắt lập tức đỏ hoe vì giận.

Lâm Chiêu Đệ chợt nhận ra mình lỡ lời, vội vàng chữa lại:

“Không phải, đại bá mẫu chỉ muốn nói là bệnh tình muội muội ngươi không đơn giản, đâu phải chuyện mấy tháng tiền bạc là có thể chữa lành.”

Gương mặt Bùi Tri Chi trầm xuống, nếu không phải lúc này chưa đến lúc trở mặt, nàng thật sự đã động thủ với ả rồi.

“Đại bá mẫu cứ yên tâm, người nói gì ta sẽ ghi nhớ. Các người nếu chăm sóc tốt cho muội muội ta, về sau ta nhất định sẽ báo đáp xứng đáng.”

Chỉ cần Bùi Tri Chi có thể trở thành di nương của công tử phủ Quốc công, Lâm Chiêu Đệ cảm thấy mình và cả nhà có thể vênh váo ngẩng mặt mà sống rồi.

Ả vui vẻ vỗ nhẹ lên tay nàng:

“Ngươi hiểu ra được vậy là tốt. Vậy ta về trước đây, còn phải chăm sóc muội muội ngươi.”

Bùi Tri Chi mím môi, khẽ mỉm cười, lặng lẽ nhìn theo bóng Lâm Chiêu Đệ rời đi.

Nàng biết, con đường để thoát khỏi khổ hải này… vẫn còn rất dài.

Bên cạnh, Bình Nhi vẫn lặng lẽ chờ đợi, thấy người cuối cùng cũng đã đi, liền tiến lại kéo kéo tay áo nàng, ra hiệu bằng tay rằng họ đã ở ngoài quá lâu rồi.

Bùi Tri Chi quay đầu lại, khẽ mỉm cười với nàng, rồi hai người cùng nhau quay vào phủ.

Tiêu Hồn Viện

Ngụy Hằng dẫn theo mấy kẻ bạn bè thân tín bước vào Tiêu Hồn Viện, vừa tới liền gọi mấy kỹ nữ đứng đầu bảng ra tiếp.

Có Ngụy Hằng trả tiền, mấy kẻ kia căn bản chẳng cần lo lắng chuyện bạc, mặc sức ăn chơi phóng túng.

Về phần Ngụy Hằng, hắn chưa bao giờ hứng thú với mấy nữ nhân nơi đây. Mỗi lần đến, cũng chỉ để nghe khúc nhạc, xem diễn một chút cho qua loa.

Hắn tựa người lười biếng trên ghế quý phi, tai nghe khúc nhạc du dương, nhưng trong đầu lại bất giác hiện lên hình ảnh bóng dáng mềm mại của nữ nhân đêm đó…

Trương Đại thấy Ngụy Hằng tới nơi này mà vẫn giữ nguyên dáng vẻ cao ngạo, phong thái bất phàm, không khỏi bật cười.

“Nhị gia không tới sao?”

Ngụy Hằng lười biếng khẽ nhướng mí mắt, chẳng buồn đáp lời Trương Đại.

Những nơi như thế này, hắn có thể tới chơi cho biết, nhưng tuyệt đối không chạm vào nữ nhân ở đây.

Ngụy Hằng xưa nay rất kén chọn, đặc biệt là với nữ nhân, lại càng khó chiều. Lần đầu theo bằng hữu đến đây, vừa bị một kỹ nữ chạm tay, hắn đã lập tức bẻ gãy tay ả ngay tại chỗ.


Như Yên đã lui tới Thính Vũ Các không biết bao nhiêu lần, nhưng lần nào cũng bị chặn ngay ngoài cửa. Dù đã được thu làm di nương hơn nửa tháng, nàng vẫn chưa một lần được Ngụy Hằng sủng hạnh, trở thành trò cười khắp cả phủ.

Khó khăn lắm mới bước được vào cửa làm di nương, Như Yên sao có thể cam tâm chịu cảnh lạnh nhạt như thế?

Vừa thấy Ngụy Hằng bước vào sân, nàng lập tức chạy tới nghênh đón:

“Nhị công tử, cuối cùng ngài cũng trở về rồi!”

Nhưng Ngụy Hằng chẳng buồn nhìn lấy nàng một cái, cứ thế đi thẳng vào trong phòng.

Thấy hắn lạnh lùng như không thấy sự tồn tại của mình, Như Yên cắn chặt môi, vẫn cố nhấc chân theo sau.

Sau một ngày chè chén ồn ào, lại vừa từ Tiêu Hồn Viện trở về, đầu óc Ngụy Hằng lúc này chỉ tràn ngập hình bóng của Bùi Tri Chi.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc