Bùi Tri Chi cầm lấy miếng còn lại, cắn một miếng nhỏ, ánh mắt híp lại, cười tít mắt.
“Ngon quá!”
Sau khi mua đủ đồ, hai người cùng nhau quay về, tất nhiên, chỉ có mình Bùi Tri Chi luôn miệng nói cười.
Vừa bước vào cổng phủ Quốc công, từ xa Bùi Tri Chi đã trông thấy một bóng người quen thuộc.
Vừa trông thấy nàng, Lâm Chiêu Đệ đã vội vàng chạy tới, giọng the thé vang lên:
“A Chi à, cuối cùng ta cũng gặp được ngươi! Muội muội ngươi bệnh lại nặng hơn rồi, mau đưa tiền cho ta, ta phải mang về mua thuốc, nếu chậm trễ e là nó mất mạng mất!”
Người phụ nữ trước mặt chính là đại bá mẫu của Bùi Tri Chi — Lâm Chiêu Đệ. Nữ nhân này chẳng dễ sống chung chút nào, khi còn nhỏ, nàng từng ăn không ít đòn hiểm từ tay ả.
Nghĩ lại kiếp trước, lần nào Lâm Chiêu Đệ cũng viện cớ muội muội bệnh nặng để đến vòi tiền. Vì lo cho an nguy của muội muội, nàng chẳng khi nào từ chối, lần nào cũng dốc hết tiền mồ hôi nước mắt tích góp được đưa cho ả.
Giờ nghĩ lại, muội muội nàng từ nhỏ thân thể yếu đuối thật, nhưng đa phần chỉ là cảm mạo, gió máy vặt vãnh. Số tiền nàng đưa mỗi tháng, đừng nói là chữa cảm mạo, chỉ cần chăm chút cẩn thận, lo ăn lo mặc đầy đủ, còn có thể tẩm bổ cho nó ăn thịt hàng ngày.
Vậy mà lần nào Lâm Chiêu Đệ cũng bịa ra nào là bệnh này bệnh kia, nào là chấn thương, lần nào cũng như chuyện sống chết đến nơi, khiến nàng không dám chậm trễ. Giờ tỉnh táo nghĩ lại, tám chín phần là bị lừa gạt rồi. Không được, mấy hôm nữa nhất định nàng phải tự mình về xem muội muội thế nào.
Nghĩ đến đây, Bùi Tri Chi khẽ cười, từ túi tiền rút ra năm mươi văn.
“Đại bá mẫu, mấy hôm trước ta vừa mới đưa người hai lượng bạc rồi, bây giờ thật sự không còn bao nhiêu nữa. Số này người cầm lấy trước vậy.”
Lâm Chiêu Đệ vừa thấy chỉ có chút tiền lẻ ấy, mắt lập tức lóe lên vẻ khinh bỉ. Bấy nhiêu còn chẳng đủ cho con trai ả ăn một bữa thịt.
“Chút tiền này à? Đủ mua cho muội muội ngươi được mấy thang thuốc chứ? Không đủ đâu!”
Cái bụng tham ăn uống của Lâm Chiêu Đệ, xưa nay đều do Bùi Tri Chi một tay “nuôi lớn”. Một ít bạc cỏn con như thế, ả chẳng thèm ngó tới.
Bùi Tri Chi nén xuống cơn phẫn nộ trong lòng, vẫn giữ nguyên nụ cười mỉm.
“Đại bá mẫu, người cũng biết ta chỉ là một nha hoàn trong phủ Quốc công, sao có thể có nhiều tiền như thế? Mỗi đồng bạc đưa người đều là ta chắt chiu, nhịn ăn nhịn mặc mà dành dụm được. Giờ thật sự là không còn gì nữa.”
Lâm Chiêu Đệ bĩu môi khinh khỉnh, liếc mắt nhìn Bình Nhi đang đứng sau lưng Bùi Tri Chi, rồi kéo nàng sang một bên, hạ giọng nhưng vẫn đanh đá:
“Lúc trước đại bá mẫu đã dạy ngươi rồi, bảo ngươi đi quyến rũ một trong hai vị thiếu gia phủ Quốc công. Với cái dung mạo này của ngươi, làm di nương là chuyện dư sức!”
Nghe đến đây, tay Bùi Tri Chi siết chặt lại.
Kiếp trước, chính vì những lời xúi bẩy như thế của Lâm Chiêu Đệ, nàng mới mù quáng nghĩ rằng mình nên đi câu dẫn thiếu gia trong phủ, cho rằng làm di nương là con đường tốt. Chính sự ảo tưởng đó đã đẩy nàng vào bi kịch ê chề suốt cả đời.
Bùi Tri Chi hít sâu một hơi, trầm giọng nói:
“Đại bá mẫu, ta chỉ là một nha hoàn thấp kém trong phủ, nào dám vọng tưởng trèo cao tới nhị vị công tử. Sau này xin người đừng nhắc chuyện đó nữa. Muội muội ta bệnh, ta sẽ tự mình nỗ lực kiếm tiền để chữa khỏi cho nó.”