Nha Hoàn Tuyệt Sắc, Bị Quyền Quý Các Nơi Ép Buộc Tình Ái

Chương 20

Trước Sau

break
Lão thái quân vốn nghĩ nàng sẽ chọn Ngụy Hằng. Dù sao được hắn để mắt đến, cho dù không làm chính thất thì cũng là di nương, có thể một bước lên mây. Nào ngờ nàng không cần nghĩ cũng đã chọn ở lại, khiến bà vô cùng hài lòng, bật cười vui vẻ:

“Nha đầu này, quả nhiên ta không nhìn lầm!”

“Hằng Nhi, ngươi thấy rồi đó. Không phải tổ mẫu không cho người, mà là người ta nguyện ý ở lại đây. Về sau nếu muốn uống trà, cứ qua đây mà uống!”

Ngụy Hằng vốn đã đoán được nàng sẽ từ chối, nhưng không ngờ nàng lại dứt khoát đến thế, không hề đắn đo lấy một chút. Trong lòng hắn trầm xuống, nụ cười hờ hững ban nãy cũng vụt tắt, ánh mắt lạnh dần đi.

“Hảo. Vậy sau này ta nhất định sẽ thường xuyên đến chỗ tổ mẫu, chỉ mong người đừng thấy ta phiền.”

Lão thái quân vỗ vỗ tay hắn, cười hiền từ:

“Tổ mẫu sao có thể chán ghét Hằng Nhi của ta? Ngươi càng đến bầu bạn, ta càng vui lòng.”

Sau đó, Ngụy Hằng lại cùng lão thái quân trò chuyện một lát, rồi mới đứng dậy rời đi.

Khi bước ngang qua người Bùi Tri Chi, hắn khẽ dừng lại một chút. Ánh mắt phủ đầy âm u, khóe môi vẽ lên một nụ cười trào phúng. Rồi bằng giọng chỉ đủ để hai người nghe thấy, hắn khẽ nói:


“Ngươi tưởng rằng chỉ vì ngươi ở chỗ này, ta liền không có cách trị ngươi sao...?”

Cuộc sống ở Lưu Vân Các rất yên ả, lão thái quân không thích nơi ở quá đông người. Trong phòng cũng chỉ có ba người hầu hạ: Bùi Tri Chi, Tô cô cô, và một tiểu nha hoàn tên là Bình Nhi.

Bình Nhi là người câm, mười năm trước được lão thái quân nhặt về bên vệ đường. Tay chân nhanh nhẹn, việc gì cũng làm gọn gàng, chỉ là ngoài lão thái quân ra, nàng hầu như chẳng bao giờ cười với ai.

Khi Bùi Tri Chi vừa quét dọn xong phòng của lão thái quân, Tô cô cô đi tới, nói:

“Dạo gần đây lão thái quân thèm ăn, muốn dùng bánh hoa quế của tiệm Phương Phỉ Uyển. Bình Nhi sẽ dẫn ngươi đi mua. Từ nay về sau, những chuyện ra ngoài mua đồ cũng sẽ giao cho ngươi lo.”

Bùi Tri Chi gật đầu: “Vâng ạ.”

Tính từ ngày trọng sinh tới giờ cũng đã gần nửa tháng, Bùi Tri Chi cảm thấy vô cùng mãn nguyện. Chỉ cần Ngụy Hằng đừng lui tới Lưu Vân Các để dọa dẫm nàng nữa thì cuộc sống này thật sự không có gì để chê.

Khi đến cửa tiệm Phương Phỉ Uyển, Bình Nhi giơ tay chỉ về phía trước.

Bùi Tri Chi nhìn theo, liền thấy hàng người đã xếp thành một hàng dài nối ra tận ngoài cửa.

“Tiệm này làm ăn thật là tốt!”

Nàng nhanh chân chạy tới xếp hàng, vừa nghe hương thơm bánh thoang thoảng từ trong cửa hàng bay ra, liền bất giác mỉm cười.

[Chờ sau này rời khỏi phủ Quốc công, ta cũng muốn mở một tiệm điểm tâm như thế này, nuôi sống bản thân và muội muội.]

Tiệm Phương Phỉ Uyển quả thật nổi tiếng, phải chờ rất lâu Bùi Tri Chi mới mua được bánh hoa quế mà lão thái quân muốn ăn.

“Bình Nhi, là loại này phải không?”

Bình Nhi gật đầu, liền quay người đi về phủ.

Bùi Tri Chi vội vã bước theo giữ nàng lại, dưới ánh mắt ngơ ngác của Bình Nhi, nàng lén lấy ra chiếc khăn tay, trong đó gói hai miếng bánh hoa quế.

“Nghe mùi thơm quá, ta liền mua hai miếng để nếm thử. Ta dùng tiền của mình mua, ngươi cũng ăn thử đi.”

Bình Nhi lùi lại một bước, lắc đầu.

“Thơm lắm, ngọt nữa, nếm một chút thôi mà!”

Bùi Tri Chi cầm một miếng bánh đặt vào tay Bình Nhi.

Dù gì Bình Nhi cũng đã hầu hạ lão thái quân nhiều năm, lại được bà thương yêu như con cháu trong nhà, bản thân nàng cũng cần cố gắng vun đắp mối quan hệ cho tốt.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc