Bùi Tri Chi tái mặt, mở miệng định cắn hắn, nhưng như đoán trước được, Ngụy Hằng đã nhanh tay siết lấy cằm nàng, khiến nàng không thể mím miệng.
Khuôn mặt đau tê rát, nàng không thể cắn xuống, chỉ có thể mở to mắt trừng hắn, vừa hoảng loạn vừa đầy uất ức.
Thấy nàng mở to đôi mắt hạnh ướt át, hoảng hốt nhìn mình, Ngụy Hằng khẽ cười, giọng trầm thấp đầy thích thú.
Hắn vốn đã tuấn mỹ, nay lại cười lên, đuôi mắt cong cong, sắc đào hoa rực rỡ như nở rộ giữa đầm lầy u tối—xinh đẹp mê hồn nhưng đầy nguy hiểm. Một bước tiến gần… cũng là một bước rơi vào vực sâu không lối thoát.
Bùi Tri Chi hoảng loạn đến nỗi cắn chặt môi, giọng run rẩy van nài:
“Nhị công tử… lão thái quân… vẫn đang chờ ta… Xin công tử hãy để ta rời đi…”
Thấy nàng nhíu mày, bộ dạng vừa sợ hãi vừa cố nhẫn nhịn, Ngụy Hằng cúi người mổ nhẹ lên khóe môi nàng. Cánh môi truyền đến cảm giác tê rần khiến Bùi Tri Chi giật mình, cố sức đẩy hắn ra.
Vừa đẩy được nam nhân ra, nàng liền cảm thấy trong miệng dâng lên mùi máu tanh nhàn nhạt.
“Như vậy mới đẹp!”
Thấy khóe môi nàng đã rớm máu, gương mặt kinh hoảng xen lẫn khiếp đảm, Ngụy Hằng bật cười ha hả, trong giọng nói đầy vẻ tàn nhẫn.
Bùi Tri Chi bị ép chặt vào hòn non bộ đến mức nước mắt lưng tròng. Mãi đến khi thấy nàng sắp khóc òa lên, hắn mới miễn cưỡng buông tay, tỏ vẻ “từ bi”.
Vừa được tự do, nàng lập tức đẩy hắn ra, quay người chạy thục mạng không ngoảnh lại.
Ngụy Hằng liếm môi như vẫn còn thèm thuồng, tâm trạng vô cùng khoái trá.
Nữ nhân này quả nhiên có vị ngọt khiến người ta mê mẩn. Đôi mắt như nai con kia, vừa ngơ ngác vừa hoảng hốt, càng khiến hắn muốn chiếm đoạt đến điên cuồng.
Nếu không vì chưa đến thời điểm, hắn đã sớm muốn ép nàng ngay sau hòn non bộ này rồi.
Nhưng hắn nhắc bản thân không được nóng vội. Phải từ từ mà đến—nước ấm luộc ếch, mới là thú vị nhất.
…
Vết thương nơi khóe miệng mấy ngày sau vẫn chưa lành. Tô cô cô nhìn thấy dấu đỏ nơi môi nàng, cười cười đầy ẩn ý:
“Chẳng phải có chút thân mật sao?”
Biết Tô cô cô đã hiểu lầm, Bùi Tri Chi chỉ khẽ mím môi, lắc đầu:
“Không có… chỉ là nóng trong người thôi.”
Tô cô cô vẫn giữ nét cười đầy hàm ý:
“Cô cô ta không còn trẻ, chẳng lẽ còn không nhìn ra? Ta nghe mấy gia đinh trong phủ nói… nếu hai người các ngươi thật lòng thương nhau, có thể xin lão thái quân đứng ra làm chủ. Người xưa nay rộng lượng, nhân hậu. Chỉ cần là tình cảm thật lòng, chắc chắn người sẽ thành toàn.”
Bùi Tri Chi cụp mắt, im lặng suy nghĩ về lời của Tô cô cô.
Nếu sau này nàng vẫn không gom đủ tiền để chuộc thân, thì quả thật, tìm một nam nhân để che giấu thân phận cũng là một cách.
Ngụy Hằng dù sao cũng là công tử, sao có thể đi tranh giành nữ nhân với một tên gia đinh?
Nghĩ vậy, nàng gật đầu:
“Ta hiểu rồi, đa tạ Tô cô cô đã nhắc nhở.”
Đúng lúc đó, Như Yên bước tới. Thấy Bùi Tri Chi đang đứng ngoài cửa, ánh mắt ả lạnh như băng, lướt qua người nàng vài lượt đầy khiêu khích.
“Lão thái quân, Như Yên đến thăm người.”
Như Yên bước vào phòng, hành lễ với lão thái quân.
“Là Như Yên à, mau ngồi xuống.”
Lão thái quân nhìn nàng, nụ cười hiền từ hiện lên trên gương mặt. Ánh mắt bà dịu dàng dừng lại nơi Như Yên.