Sổ ghi chép của bà ngoại bà viết rất chi tiết, trong đó có mấy trang giới thiệu về A Phúc. A Phúc là con trai của Thần tiên và Đại yêu, không được cả hai bên cha mẹ yêu thích, từ nhỏ đã phiêu bạt không nơi nương tựa. Hắn chết trong một trận đại chiến, thân xác hóa thành tro bụi, chỉ còn lại tàn hồn. Khi đó được người tạo ra Thông Thiên Quan cứu, từ đó ở lại Thông Thiên Quan làm tạp dịch.
Vẻ mặt Vương Đại Vĩ phức tạp: "Vợ ơi, chuyện này là thật hay giả vậy? Sao lại còn huyền bí hơn cả tiểu thuyết vậy?"
"Thật!" Dù Hạ Lâm cũng không muốn thừa nhận.
Hồi nhỏ bà từng thấy bà ngoại ra vào Thông Thiên Quan, cũng biết người trong Thông Thiên Quan có chút khác thường, nhưng dù bà có tò mò đến đâu, đứng canh ở cổng Thông Thiên Quan vươn dài cổ nhìn vào trong mà bà ngoại cũng không cho bà vào, nói bà làm một người bình thường là tốt rồi.
Hai vợ chồng nhỏ giọng nói chuyện, không biết từ lúc nào trời sáng rồi. A Phúc vốn đang ngồi xổm bên cạnh Hạ Đồng chơi game đã bay đi mất.
Nửa đêm Hạ Đồng buồn ngủ không chịu nổi, đưa điện thoại cho A Phúc chơi, sau đó cô liền ngủ.
"Tỉnh dậy, ăn sáng đi thôi."
"A." Hạ Đồng chui ra khỏi chăn, đầu tóc rối bù như ổ gà, lớp trang điểm hoa đào tối qua cô dày công vẽ vời để đón giao thừa, giờ đã nhòe nhoẹt không thể nhìn ra nữa.
Hạ Đồng dụi dụi mắt đứng dậy, dùng đồ cha mẹ mang đến để vệ sinh cá nhân đơn giản cho xong rồi tới húp bát mì gạo. Hạ Lâm ném qua cửa một cuốn sổ: "Trước hết làm theo các bước trong cuốn sổ này đi đã."
Hạ Đồng quay đầu nhìn căn nhà cao sáu tầng, giữa ban ngày, mặt trời đã lên rồi, hình như không còn sợ hãi như vậy nữa.
"Cha mẹ đợi ở cổng, con cúng bái xong Thần Đồng Mộc trong nhà là có thể kéo cha mẹ vào."
"Được, con đi ngay đây."
Hạ Đồng lấy hết can đảm đi vào, sân trước Thông Thiên Quan trơ trụi, không có một cọng cỏ nào, chỉ có hai bên trái phải mỗi bên có ba gian nhà.
Tòa nhà đối diện sân trước, phía trên treo biển hiệu gọi là Lục Hợp Lâu. Từng bước đi lên bậc thang, đứng trên cao là có thể nhìn thấy sân trước và sân sau.
Nhìn sơ qua, Thông Thiên Quan có hình chữ Nhật (日), Lục Hợp Lâu chính là cái gạch ngang ở giữa.
"Đừng chần chừ nữa, mau vào cúng bái đi." Hạ Lâm ở cổng lớn thúc giục một tiếng.
"Con biết rồi."
Hạ Đồng đi vào bên trong, phát hiện chính giữa Lục Hợp Lâu bị khoét rỗng, có một giếng trời hình tròn khổng lồ, bên trong trồng một cây cổ thụ không rõ tên, chỉ thấy vỏ cây khổng lồ này trơn bóng, có vầng sáng màu trắng bạc, đây chính là Thần Đồng Mộc rồi.
Nhìn từ dưới lên, chỉ thấy phía trên Thần Đồng Mộc bị bao quanh bởi những cụm lá xanh biếc như ngọc, giữa những chiếc lá xanh dường như có một ngôi nhà gỗ ẩn hiện, từng cụm lá xanh giống như viền váy của ngôi nhà gỗ vậy.
A Phúc không biết từ đâu đã xuất hiện, dâng hương lửa màu vàng đưa cho Hạ Đồng nhận lấy. Lạy ba lạy, A Phúc sau khi nhận cây hương lại đem cắm nó vào lư hương.
Khoảnh khắc cắm cây hương vào lư, bằng một cách khó hiểu nào đó mà Hạ Đồng có cảm giác thần hồn xuất khiếu, dường như có một thứ gì đó trong cơ thể, bỗng chốc bay lên. Đại khái giống như đi tàu lượn siêu tốc, người bay phía trước, hồn đuổi theo phía sau?
Cảm giác này huyền diệu không cách nào miêu tả, cụ thể mà nói, Hạ Đồng quay đầu nhìn A Phúc, chỉ biết kinh ngạc bịt miệng lại: "Trên đầu ngươi có một khối kim quang kìa!"
"Đều là dựa vào Thông Thiên Quan tích lũy mà có."
Hạ Đồng quay đầu nhìn cha mẹ ở bên ngoài, trên đầu cha mẹ cũng có kim quang nhưng không sáng và rõ như kim quang trên đầu A Phúc.
"Bây giờ cô có thể dẫn người vào được rồi."
Hạ Đồng chạy ra ngoài kéo cha mẹ vào. Từ tối qua đến giờ, mỗi lần họ cố gắng tiến vào Thông Thiên Quan đều gặp lực cản vô hình, giờ nó đã biến mất, họ có thể dễ dàng bước qua rồi.
Vương Đại Vĩ quay đầu nhìn ra ngoài cửa: "Cũng không có gì đặc biệt mà."
Hạ Lâm lần đầu tiên đi vào đây nhưng lại cứ như quen thuộc đường đi lối về từ trước: "Mẹ dẫn con đi xem hậu viện."
Hạ Lâm vừa đi vừa nói chuyện với con gái: "Hạ Đồng con nhanh lên, con còn phải đi mở cửa cống sông Hắc Thủy nữa."
"Hậu viện có sông?"
Hai cha con đều theo sát đi về phía đến hậu viện. Vừa đến hậu viện, hai cha con đã trợn mắt há hốc mồm, trời ơi!
Bên trái hậu viện là một khu rừng, ngoại trừ lác đác vài cây tùng cây bách ra thì những cây khác họ đều không biết, cả khu rừng giống như cầu vồng giữa mùa đông lạnh giá, đỏ cam vàng lục lam chàm tím, mỗi loại màu sắc đều có thể tìm thấy ở trong đó.