Nhà Cổ của Ta thông Đến Địa Phủ

Chương 5: Cúng bái Thần Đồng Mộc 

Trước Sau

break

Điện thoại được ấn nghe, là bạn cùng phòng Vương Khiết Nghi gọi tới, cô ấy nghe thấy giọng Hạ Đồng, xác nhận được cô khỏe mạnh bình thường, Vương Khiết Nghi sợ đến suýt khóc.

"Trời ơi, chị em à, cậu không sao rồi chứ? Cậu có biết lúc ngất đi đã làm bọn mình sợ chết khiếp không, đồ vô lương tâm, cậu khỏe lại rồi cũng không báo bình an cho bọn mình gì cả."

Quách Hiểu Đình và Lý Kỳ ở bên cạnh tranh nói chen vào, hỏi cô sao đột nhiên lại khỏi bệnh rồi, Hạ Đồng không nói rõ được chỉ ấp úng bảo là tìm được bác sĩ Đông y châm cứu kịp thời nên khỏi.

Hạ Đồng không có lý do để lừa bạn bè, Hạ Đồng nói như vậy thì họ cũng tin thôi, còn bảo cô giới thiệu ông bác sĩ Đông y đó cho họ làm quen.

Cúp điện thoại xong, A Phúc thăm dò nói: "Cái này chính là máy gọi mà cô nói là điện thoại đó à?"

"Ừm, ngoài gọi điện thoại ra, còn có thể chơi cái khác nữa."

"Là như nào?"

Nói chuyện một lát, dường như cô cũng không sợ ma như trước nữa, Hạ Đồng nghĩ một chút, mở trò chơi mạt chược trên điện thoại ra chỉ cho A Phúc xem cách dùng.

Đây là Quốc Túy đó nha, từ ngày Thông Thiên Quan tồn tại, A Phúc đã ở đây. Trong những năm tháng dài đằng đẵng, hắn đều đã gặp qua người của các triều đại. Lúc Mạt Chược còn được gọi là Cửu Bài thì hắn đã biết chơi rồi.

"Cho ta thử xem."

Hạ Đồng chơi nghiện rồi mới bắt đầu lừa hắn: "Ngươi không phải ma sao, chỉ có con người mới chơi được điện thoại, ma không chơi được."

"Ta không tin." A Phúc thò ngón tay ra học theo Hạ Đồng chọc vào điện thoại.

"Ngươi xem đi, ta nói ngươi không chơi được mà." Hạ Đồng đắc ý liếc hắn một cái.

A Phúc: "..." Bắt nạt ma quá mà!

Vương Đại Vĩ và Hạ Lâm lo lắng cho con gái, về nhà lấy đồ xong liền vội vã quay lại. Không ngờ, khi quay lại đã thấy một người một ma đang dán mắt vào điện thoại chơi mạt chược Tứ Xuyên.

Vừa nãy còn khóc lóc gào thét sợ hãi, giờ lại không sợ nữa rồi sao?

"Hạ Đồng!"

Có một loại nguy hiểm gọi là: Bị mẹ gọi đầy đủ cả họ lẫn tên!

Hạ Đồng không chút do dự chơi xấu đối thủ, lập tức nhét điện thoại vào túi, cười nịnh nọt với mẹ: "Mẹ mang gì cho con thế?"

"Hừ!"

Hạ Lâm ném hai cái chăn qua cửa, một cái dùng để trải dưới đất một cái dùng để đắp.

Vương Đại Vĩ ném một túi đồ ăn vặt vào: "Ăn chút gì lót dạ đi, đợi trời sáng, cha sẽ đi mua mì gạo Khai Nguyên cho con."

Hạ Đồng cười híp mắt: "Được ạ! Cha thật tốt."

Cửa lớn của Thông Thiên Quan mở ra, Hạ Đồng trải chăn ở bên trong ngưỡng cửa, đắp chăn lên vừa ăn đồ ăn vặt vừa chơi điện thoại.

"Cái kia, có thể cho ta nếm thử một chút không?" A Phúc nhịn không được, chỉ vào gói hạt điều trên tay Hạ Đồng.

"À, muốn ăn thì tự lấy đi."

"Ta không tự lấy được, phải là cô đưa cho ta thì ta mới ăn được."

"Đúng rồi, ma không phải thực thể, phải để ta đốt đồ ăn vặt cho ngươi đúng không?"

Khóe miệng A Phúc giật giật: "Không cần, cô đưa cho ta là được. Cô là chủ nhân của Thông Thiên Quan. Ở Thông Thiên Quan này, yêu tinh quỷ quái gì đều phải nghe lệnh cô."

"Ha, xem ra chủ nhân của Thông Thiên Quan vẫn có chút đặc quyền nhỏ ha." Hạ Đồng lấy một gói lạt điều đưa cho hắn, hào phóng nói: "Cứ tự nhiên ăn đi."

Vương Đại Vĩ và Hạ Lâm ngồi trong xe không ngủ được, cứ nhìn con gái.

"Vợ ơi, đã là người được Thông Thiên Quan thừa nhận, con bé có thể dẫn chúng ta vào không?"

"Có thể."

Hạ Lâm đang lật xem sổ ghi chép mà bà ngoại của bà để lại, bà chỉ vào một đoạn chữ: Chủ nhân lần đầu tiến vào Thông Thiên Quan, việc đầu tiên cần làm là cúng bái Thần Đồng Mộc. Được Thông Thiên Quan thừa nhận mới có thể thực hiện các đặc quyền của chủ nhân Thông Thiên Quan.

Đặc quyền này bao gồm cả việc dẫn người không có duyên với Thông Thiên Quan tiến vào Thông Thiên Quan.

"Con gái anh nhát gan, giữa đêm khuya bảo nó đi cúng bái Thần Đồng Mộc, có thể dọa chết nó đấy, vẫn là đợi trời sáng rồi bảo nó vào cúng bái thì tốt hơn."

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc