Chỉ còn hai ngày nữa là đến kỳ thi cuối kỳ, Hạ Đồng trước đó đã nhận được sách giáo khoa do bọn Vương Khiết Nghi gửi đến, mấy ngày nay cô cũng đã ôn tập gần xong. Đợi thi xong cô có thể nghỉ ngơi và chờ đến kỳ thi cuối học kỳ sau lại đi một chuyến nữa, là có thể lấy bằng tốt nghiệp rồi.
Học kỳ sau khai giảng, nhiều bạn học phải chuẩn bị luận văn tốt nghiệp còn phải đi thực tập tìm việc làm, những người thi công chức hay thi cao học cũng phải chuẩn bị, học kỳ cuối của năm tư có ít môn học, cô không đi cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Hạ Đồng nằm lại trên giường, lăn một vòng không muốn dậy.
“Bà chủ, mấy cái lá kia không đủ dùng rồi.” Hạ Đồng vừa xuống lầu, Tuệ Tâm đã canh ở cầu thang vội vàng nói.
Hạ Đồng xoa đầu cậu: “Ai nói không đủ dùng?”
“Không ai nói, là ta đoán thôi.”
“Ha ha ha, đoán gì mà đoán, hỏi là biết mà. A Phúc.”
A Phúc không biết từ đâu bay đến: “Còn hàng tồn, đủ dùng.”
Hạ Đồng trừng mắt: “Đã đủ dùng sao ngươi không nói với Tuệ Tâm, để tiểu sư phụ đợi ở đây cả buổi.”
A Phúc bày ra vẻ mặt vô lại: “Tiểu sư phụ có hỏi ta đâu.”
“Xem cái bộ mặt của ngươi kìa, sống bao nhiêu năm rồi mà còn bắt nạt một tiểu hòa thượng.” Đeo kính mặc áo dài cũng không giống người tốt, hừ!
A Phúc không cảm thấy xấu hổ, lười biếng chuyển chủ đề: “Đám người Lý Huyền Thanh sắp về rồi.”
“Chuyện giải quyết xong rồi sao?” Hạ Đồng có chút tò mò về chuyện nhà họ Lý.
“Chắc chắn giải quyết được, tên nhóc Chúc Nguyện đó và đám người Lý Huyền Thanh không phải chỉ có chút tài mọn đâu.”
“Họ khi nào thì về đến?”
“Ước chừng chắc kịp ăn trưa.”
Hạ Đồng sải bước đi đến nhà ăn, tự lẩm bẩm: “Ma quỷ đến ngày càng nhiều, không biết một mình ông Vương có bận rộn không.”
Lá cây dùng để nấu ăn, sử dụng như một loại lá thơm, thích hợp nhất là làm món hầm. Nhưng thuyền trưởng mỗi lần đến đều gọi chân giò hầm, dần dà danh tiếng chân giò hầm của Thông Thiên Quan đã lan truyền đến Địa Phủ, những con ma này đến Thông Thiên Quan, cơ bản đều là vì chân giò hầm.
Vương Dũng cười ha hả: “Bận rộn thì bận rộn nhưng không sao cả, món hầm cũng không tốn công nhiều.”
Hạ Đồng lấy một đôi đũa dài, đảo qua đảo lại trong nước hầm, toàn là chân giò, những chân giò này đều do siêu thị nhà cô gửi đến mỗi ngày. Đợi đến cuối tháng, phải thanh toán cho siêu thị, không thể để siêu thị nhà cô chịu thiệt.
“Có nên tăng phí một chút không nhỉ?”
Vương Dũng vội vàng nói: “Chân giò ở đây của chúng ta đã bán với giá trên trời rồi, không thể tăng giá nữa đâu.”
“Thôi được rồi, ông làm thì ông quyết định.” Cô chỉ cần có cái ăn là được rồi.
Đám người Lý Huyền Thanh trở về sớm hơn dự kiến một chút, mười một giờ đã về đến. Có hai chiếc xe, lần lượt bước xuống là ba người Lý Huyền Thanh và năm người nhà họ Lý.
“Bà chủ, bọn ta về rồi đây!”
“Được.”
Chúc Nguyện không để ý đến người nhà họ Lý phía sau, mà nhấc chân bước vào, lại còn đeo cặp sách cùng Tuệ Tâm bỏ đi.
Lý Huyền Thanh ở lại cổng giới thiệu với Hạ Đồng, Cung Dã lần này không đến, người đến là ông bà nội, cha mẹ và em trai đang học cấp ba của Lý Hạo Nhiên là Lý Úy Nhiên.
“Người nhà họ Lý đều không có duyên với Thông Thiên Quan!”
Lý Úy Nhiên chạm vào bức tường vô hình mà cha mẹ nói mà trong lòng rất lo lắng, cả nhà đều không có duyên với Thông Thiên Quan, vậy anh trai cậu có thể vào đây không?
Sau khi anh trai cậu được tiểu đạo trưởng cứu ra từ một cái hồ lô đen, hồn thể còn yếu hơn cả người bệnh thập tử nhất sinh. Tiểu đạo trưởng nói, nếu anh trai cậu không có duyên vào Thông Thiên Quan, cứ thế đưa đến Địa Phủ, e rằng kiếp sau sẽ không tốt, có lẽ sinh ra đã là một đứa trẻ bệnh tật.
Tâm trạng người nhà họ Lý bất an: “Chúng tôi có thể vào không?”
“Được chứ, đừng lo lắng, cho dù Lý Hạo Nhiên không thể ở lại Thông Thiên Quan, ta cũng có thể đưa cậu ấy đến Địa Phủ.”
Bà nội Lý vội vã, sao lại không giống với những gì đã nói trước đó, tại sao không thể ở lại?
“Bà đừng vội, đợi Lý Hạo Nhiên ra đây để ta xem xét đã.” Hạ Đồng cười giải thích.