Buổi tối, Vương Đại Vĩ và Hạ Lâm đến, Hạ Đồng vui mừng chạy tới: “Sáng gọi điện thoại con cứ tưởng cha mẹ không về.”
Hạ Lâm cố ý nói: “Cha mẹ không về, sợ con một mình trốn trong chăn khóc thầm.”
“Hừ, người ta mới không thèm khóc ấy.”
Vương Đại Vĩ cười ha hả: “Heo năm mới đã mua rồi, đợi qua Đông Chí sẽ mổ, lúc đó lại phiền chú Vương làm lạp xưởng và thịt xông khói vậy.”
“Không phiền, tiện tay thôi.”
Làm lạp xưởng và thịt xông khói không phải là việc phiền phức gì đối với một đầu bếp lão luyện như Vương Dũng.
Mùa đông năm nay có nhiều ngày nắng, lạp xưởng và thịt xông khói dễ phơi khô, lạp xưởng năm nay chắc chắn sẽ ngon.
Hạ Đồng khoác tay mẹ đi đến nhà ăn đợi bữa tối, nghe cha mẹ nói chuyện đi mua rau củ ở quê xong, Hạ Đồng mới kể chuyện Lý Hạo Nhiên cho họ nghe.
Hạ Lâm nghe xong có chút không dễ chịu trong lòng: “Cha mẹ người đó chắc chắn đau lòng đến mức ngủ không yên, nhà chỉ có một đứa con trai thôi sao?”
“Nghe nói còn có một đứa em trai nữa.”
“Ôi, con cái đều là cục cưng của cha mẹ, đã gặp chuyện rồi, giúp được thì giúp một tay đi, đây cũng là tích đức.”
Hạ Đồng gật đầu: “Xem anh ấy có khí vận này không đã.”
Từ lúc bắt đầu sợ hãi phản kháng, đến bây giờ cô cơ bản đã hiểu rõ Thông Thiên Quan là nơi như thế nào, Hạ Đồng ngày càng biết vai trò của mình ở đây là gì.
Nhưng dù biết mình là một nhân tố rất quan trọng, cô vẫn rất muốn được ra ngoài chơi thoải mái mà không bị ràng buộc.
“Mấy ngày nay con đừng ra ngoài, ở yên đây đi, tuần sau các con thi cuối kỳ rồi, con xem sách ôn tập đi, tiện thể tích thêm công đức, đến lúc đó còn đi thi.”
“Chỉ có thể như vậy thôi!” Hạ Đồng xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn, có chút bất lực.
Heo năm mới nhà họ đặt vẫn còn đang được nuôi trong chuồng nhà người khác, nhưng cũng không thiếu thịt ăn. Gần như ngày nào Vương Đại Vĩ và Hạ Lâm cũng chạy về quê, gặp nhà nào mổ heo thì mua chút thịt về: chân giò, lòng, đầu heo… những thứ người ta chịu bán thì họ đều mua về.
Thế là mấy ngày nay khẩu phần ăn của Thông Thiên Quan bỗng chốc lên một tầm cao mới, ngay cả thuyền trưởng cũng đến thường xuyên hơn. Trước đây mỗi lần đến còn cách nhau hai - ba ngày, bây giờ cứ chiều tối một chuyến đi thì rạng sáng lại có một chuyến đến.
Nửa đêm bị gọi dậy để làm thủ tục nhận phòng cho đám ma quỷ, Hạ Đồng gần như muốn hỏi họ, có phải Địa Phủ nằm ngay cạnh Thông Thiên Quan không.
Tất cả là vì muốn ăn thịt mà thôi, Vương Dũng còn có chút kiêu hãnh, đây đều là vì tay nghề của ông ấy.
Tiểu hòa thượng Tuệ Tâm có chút lo lắng, đã nói là lá cây kia sẽ chia cho họ, nhưng theo cách ăn uống như bây giờ, đến lúc đó còn dư lá để chia cho cậu làm Hương Dẫn Hồn không đây?
Vương Dũng đặc biệt nấu cho Tuệ Tâm một nồi canh đậu phụ bắp cải còn cho thêm nhiều bột lá cây.
“Tiểu sư phụ yên tâm, cái này chỉ cần không dùng để làm đồ nướng, tuyệt đối đủ ăn rồi, sẽ không dùng lố vào phần làm Hương Dẫn Hồn của tiểu sư phụ đâu.”
Thuyền trưởng đang ăn mì, nghe vậy đặt bát xuống, thân hình vạm vỡ quay lại: “Đồ nướng lão cũng muốn thử, lần trước đến được các người đặt cho đồ ăn ngoài thử một lần, mùi vị bình thường, chắc là làm không ngon.”
“Trưa nay làm cho lão nếm thử.” Vương Dũng gật đầu khúm núm, vội vàng đồng ý.
Tuệ Tâm: “…” Lời ông ấy vừa nói là thật sao?
Tuệ Tâm muốn đi tìm Hạ Đồng nói chuyện, lúc này mới hơn tám giờ sáng, Hạ Đồng vẫn còn ngủ nướng trên lầu sáu. Cô không tự mình đi xuống, người dưới lầu căn bản không lên được, chỉ có thể chờ.
Hạ Đồng ngủ dậy thì đã đến giờ ăn trưa, cô vươn vai ngồi dậy kéo rèm cửa ra. Bên ngoài nhà cây là một màn sương mù dày đặc, đã đến giờ này mà sương vẫn chưa tan.
Hôm nay là trời âm u không có nắng. Ừm, không muốn dậy tẹo nào.
Xem ra vẫn phải giao công việc làm thủ tục nhận phòng đi thôi, họ là ma quỷ còn cô là người bằng xương bằng thịt, ngày nào cứ đến nửa đêm không ngủ còn phải chạy lên chạy xuống, mệt quá rồi.
Đáng tiếc A Phúc không làm được việc này, không biết vì sao. Tiền viện và hậu viện của Thông Thiên Quan hắn đều có thể đi lại tùy ý, nhưng hắn không mở được sổ sách, việc này chỉ có Hạ Đồng làm được.
Đau đầu quá!
Ông chủ nhà nào lại ngày ngày cũng làm việc của lễ tân? Đúng rồi, còn phải kiêm luôn tiếp tân, người hay ma không vào được, còn phải đích thân cô ra cổng dẫn vào nữa.
Thật đau đầu!