Chiều nay có nắng, cửa sổ phòng đám người Lý Huyền Thanh đều mở toang, những lời Trần Phán Phán nói họ đều nghe thấy hết. Đoán đại khái thì chắc là có người làm điều xấu bắt hồn, cậu thanh niên kia chắc cũng xui xẻo gặp phải rồi.
Lý Huyền Thanh tích cực chạy đi tìm tiểu hòa thượng Tuệ Tâm mua Hương Dẫn Hồn. Có Hương Dẫn Hồn trong tay, người mới nhập môn vào Huyền Môn cũng có thể chiêu hồn. Những lão đạo sĩ như họ càng không thành vấn đề. Đơn hàng đầu tiên ở Thông Thiên Quan nhất định phải làm được.
Tuệ Tâm đưa cho ông ta một nén Hương Dẫn Hồn, lo lắng nói: “Lý đạo trưởng, âm hồn bị bắt, e rằng không dễ dàng chiêu hồn về được đâu.”
“Cứ thử xem sao, thử cũng không tốn công mà.”
Chúc Nguyện đang vẽ bùa trên bàn bên cạnh lườm một cái: “Hương Dẫn Hồn đắt lắm đấy!”
“Ta mua được!” Thấy đứa nhỏ vẽ bùa dễ như ăn cơm uống nước, Lý Huyền Thanh ghen tị đến méo cả miệng liền quay đầu bỏ đi.
Thôi thôi, ông ta đã già rồi, so đo với trẻ con làm gì, muốn so thì so với lão già Lý Phác Nhất này thôi!
Cung Dã dẫn vợ chồng Lý Trường Cơ và Cung Vũ đến nơi đã là ba giờ chiều. Quả nhiên không ngoài dự đoán, ba người đều không có duyên với Thông Thiên Quan, Hạ Đồng đích thân dẫn họ vào.
Trước khi đến vợ chồng nhà họ Lý còn bán tín bán nghi, đến cổng Thông Thiên Quan bị một vật vô hình ngăn cản không vào được, khiến họ tin đến tám - chín phần.
Lý Huyền Thanh và Lý Phác Nhất tiếp đón họ, dẫn người vào phòng. Hơn mười phút sau hai người mặt mày lúng túng đi ra, đứng ở cửa gọi hai tiếng nhưng không ai đáp lại, họ lại gọi A Phúc giúp mời Chúc Nguyện xuống.
A Phúc là con ma không phải ai cũng có thể sai bảo, Lý Huyền Thanh hứa quay lại mua cho hắn tôm hùm sốt đỏ, A Phúc mới chịu bay lên lầu mời người.
Lý Trường Cơ và Cung Vũ kinh ngạc, đây là khinh công hay sao?
Vài phút sau, Chúc Nguyện và tiểu hòa thượng Tuệ Tâm từ trên lầu đi xuống, Chúc Nguyện dường như đã chuẩn bị sẵn tâm lý, cậu bé biết Lý Huyền Thanh không làm được.
“Cho ta bát tự.”
“Ồ, bát tự của Hạo Nhiên ở đây.” Cung Vũ vội vàng dùng hai tay đưa lên.
Lần đầu tiên Hạ Đồng thấy cảnh tượng này nên đứng bên cạnh xem, đứa trẻ Chúc Nguyện này trông có vẻ lạnh lùng, không ngờ lại trấn áp được mọi người, khiến những người lần đầu gặp đều tin phục cậu bé.
Bấm xong bát tự, Chúc Nguyện hỏi Lý Huyền Thanh Hương Dẫn Hồn đâu?
“Ha ha ha, vừa nãy dùng hết rồi.” Lý Huyền Thanh cười gượng gạo.
Chúc Nguyện không nói gì, nhưng ánh mắt cậu bé như đang nói, đồ phá gia chi tử, lãng phí đồ tốt mà việc vẫn chưa xong.
“Ta có đây.” Tuệ Tâm lấy ra một nén hương dẫn hồn.
Chúc Nguyện viết sinh thần bát tự của Lý Hạo Nhiên lên một tờ giấy tiền vàng, đốt Hương Dẫn Hồn rồi nhanh chóng kết một thủ ấn, trong mắt Hạ Đồng thì cứ như Uchiha Sasuke kết ấn.
“Khởi!”
Chúc Nguyện khẽ quát một tiếng, một làn khói xanh từ tờ giấy tiền vàng đã viết sinh thần bát tự Lý Hạo Nhiên cháy hết quấn lấy Hương Dẫn Hồn. Chúc Nguyện tiếp tục di chuyển ngón tay, đầu ngón tay dường như bị một vật vô hình nào đó kéo lại, Chúc Nguyện bước thành Bát Quái rồi dậm chân xuống, nền đất cứng nổi lên một lớp bụi mỏng.
Mọi người căng thẳng nhìn nén Hương Dẫn Hồn, nén hương vốn bay về phía Đông hơi chếch về phía Tây một chút, giằng co hơn mười phút, Hương Dẫn Hồn mới cháy hết, Chúc Nguyện cũng hạ tay xuống, đứng thẳng người.
“Thế… thế nào rồi?” Cung Vũ hồi hộp đến mức nói lắp.
“Nếu ta đoán không sai, âm hồn của con trai dì bị phong ấn rồi, người đó có chút đạo hạnh, cách quá xa nên ta chỉ có thể biết đại khái vị trí của con trai dì nhưng không thể giải phong ấn để chiêu hồn con trai dì về được.”
“Con trai tôi, con trai tôi bây giờ đang ở đâu?”
“Ở Thượng Hải, chắc là ở phía Nam Thượng Hải.” Chúc Nguyện bây giờ chỉ có thể xác định vị trí đại khái.
Phía Nam? Lý Trường Cơ nghe đến phía Nam, phản ứng đầu tiên là nhà họ Ngô, ông ấy đã điều tra qua nhà họ Ngô, nhà họ ở phía Nam thành phố, vụ kiện giữa hai nhà vẫn đang tiếp diễn, chưa có kết thúc.
Nếu thật sự là nhà họ Ngô, họ tông chết con trai ông ấy lại còn giam giữ hồn phách của nó, Lý Trường Cơ tức giận nắm chặt tay thành nắm đấm.