Nhà Cổ của Ta thông Đến Địa Phủ

Chương 27: Xin bà chủ giúp đỡ

Trước Sau

break

Hôm qua thuyền trưởng chèo thuyền đưa đám ma này đến, kẻ làm công ăn lương Hạ Đồng thuận lợi nhận được tiền công, nhiều hơn lần trước một chút, công đức màu vàng kim lấp lánh ánh xanh lục. Chậc chậc, trên đầu đội một màu xanh lá, nhìn nhiều cũng quen rồi, nhưng cái mạng quan trọng hơn.

Ngủ một giấc thật ngon thức dậy, Hạ Đồng bước đi dưới ánh nắng mùa đông, ngân nga ca hát ra khỏi nhà, cô lại đi đến tiệm trà sữa, tinh thần sảng khoái gọi lớn: “Bà chủ, cho tôi một ly trà sữa.”

“Muốn vị gì?”

“Bốn loại trà sữa đặc trưng cho tôi mỗi loại một ly, full đường!”

“Tuyệt vời!”

A Phúc dù có kiếm được công đức cũng không thể ra ngoài, đang hậm hực gặm chân gà ở nhà ăn, Vương Dũng khuyên hắn: “Bên ngoài chẳng có gì tốt, kém xa Thông Thiên Quan, Thông Thiên Quan chúng ta tốt hơn, đặc biệt là khu rừng phía sau, hít một hơi cũng thấy thơm, không khí còn tốt hơn cả Thương Vân Sơn cạnh chúng ta.”

“Ngươi đừng có vào rừng, đó không phải là nơi ngươi nên đến đâu.” A Phúc cảnh cáo ông ấy.

“Sao lại không thể đi vào đó?” Vương Dũng rất muốn đi: “Sáng nay tôi thấy trong rừng có nấm, mùa đông lạnh thế này mà có nấm tươi thì hiếm lắm, tôi còn muốn nhặt một ít về.”

Chỉ là sáng đó bận rộn, ông ấy chỉ đi ngang qua khu rừng phía sau chứ không vào.

A Phúc cười bí ẩn: “Ngươi cũng nói bây giờ là mùa đông, trời lạnh như vậy mà khu rừng phía sau còn có nấm, ngươi nói có bình thường không?”

Vương Dũng sững sờ.

Trà sữa vẫn chưa làm xong, Hạ Đồng ngồi xổm bên đường gọi điện thoại cho cha mẹ: “Cha, lâu rồi con chưa được về nhà, con nhớ cha mẹ.”

“Lâu rồi chưa về nhà ở cái gì, con mới ở Thông Thiên Quan được bao lâu hả? Ngày thường con ở ký túc xá một - hai tháng cũng chẳng thấy về nhà lần nào, lúc đó sao không nói lâu rồi chưa về nhà. Cha mẹ rảnh thì đến Thông Thiên Quan thăm con, có gì mà nhớ nữa?” Đầu dây bên kia, giọng Hạ Lâm đặc biệt cao vút, một tràng lời nói cứ thế tuôn ra.

“Mẹ…”

“Đừng có làm nũng với mẹ, mẹ không mắc chiêu đó đâu, mẹ còn lạ gì con nữa. Thỉnh thoảng lại sến sẩm, ở Thông Thiên Quan ăn ngon uống tốt còn sống thêm được vài năm nữa đấy.”

Hạ Đồng nở nụ cười, ngoan ngoãn đáp lời: “Con biết rồi ạ.”

“Biết rồi là tốt, cha mẹ có việc bận, cúp máy đây.”

Sắp lễ rồi, nguồn cung cấp rau củ quả phải tăng lên, siêu thị nhà họ luôn đi theo hướng cao cấp để đảm bảo chất lượng và số lượng cung cấp, hai vợ chồng mấy ngày nay đều ở dưới quê thăm hỏi các nhà nông.

“Trà sữa xong rồi.”

“Cảm ơn.”

Hạ Đồng đứng dậy, hài lòng xách trà sữa đi về, tổng cộng bốn ly trà sữa, cô một ly, A Phúc một ly, Trần Phán Phán một ly và một ly dành cho Nghiêm Phi.

Lúc còn sống Nghiêm Phi không ăn uống những thứ mà ông ta gọi là không tốt cho sức khỏe này, bây giờ thì chẳng kiêng kỵ gì, có vẻ là muốn ăn hết những thứ lúc sống chưa được nếm thử.

Hạ Đồng khoanh chân ngồi trên ghế dài vừa ăn vặt uống trà sữa vừa xem phim, Trần Phán Phán đi đến.

“Bà chủ, chúng tôi có một việc muốn nhờ ngài giúp.”

“Việc gì? Giúp như nào?”

“Trưởng phòng Vương của chúng tôi có một người bạn tên là Cung Dã, cách đây ít lâu em họ anh ấy là Lý Hạo Nhiên bị tai nạn xe hơi chết, hậu sự cũng đã lo xong. Nhưng hai hôm nay người nhà họ Lý cứ nằm mơ thấy anh ấy cầu cứu, anh ấy nói mình bị nhốt ở một nơi nào đó, trên người còn phải chịu đau đớn.”

“Cũng thật trùng hợp, con gái nhà hàng xóm của họ đã từng đến Thông Thiên Quan và mua chân giò về, nhà họ tiếc không dám ăn nên đã mang về cho nhà ngoại. Nhà đó còn nói đùa câu chuyện này ra nên Cung Dã nghe được, Cung Dã lại quen Trưởng phòng Vương của chúng tôi, vì vậy nguyện tin tưởng, thế là…”

Nghe đến chân giò Hạ Đồng liền biết là chuyện gì: “Quanh co lòng vòng như vậy mà cũng tìm được đến chỗ chúng ta, cũng là phúc khí của người đó, gia đình đó ngày thường chắc cũng tích đức hành thiện không ít nhỉ?”

“Cái này thì tôi không rõ, nhưng tôi biết người bạn của Trưởng phòng Vương không phải người thường.”

“Chuyện gấp vậy thì theo ta đoán, họ đang trên đường đến đây rồi phải không?”

“Vâng, bay chuyến sáng, giờ này chắc đã đến sân bay Cẩm Giang rồi, có lẽ cũng gần tới nơi.”

Hạ Đồng cười híp mắt: “Ta ấy à, chắc các người còn chưa biết, ta chỉ là một bà chủ không màng thế sự, chuyện này các người phải tìm bọn Lý Huyền Thanh mới phải, họ mới là những người chuyên nghiệp trong loại chuyện này.”

“Trưởng phòng chúng tôi nói, ngài là chủ nhân Thông Thiên Quan, họ lại đóng quân ở Thông Thiên Quan, chuyện này vẫn nên nói với ngài thì hơn.”

“Biết rồi, ta đồng ý, có gì cần giúp thì cứ nói với ta.”

“Cảm ơn bà chủ.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc