Nhà Cổ của Ta thông Đến Địa Phủ

Chương 21: Người nào sẽ đi nhặt lá?

Trước Sau

break

Trà xuân mà Lý Huyền Thanh hối lộ Hạ Đồng vẫn chưa đến, còn phải đợi. Măng móng ngựa mà Lý Phác Nhất hứa tặng bây giờ cũng không phải mùa, nhưng hắn ta đã gửi tặng một thùng măng trữ đông đến.

Buổi chiều nhận được măng, Hạ Đồng bảo Vương Dũng hầm một nồi canh măng hầm thịt muối, cô con gái hiếu thảo Hạ Đồng vội vàng chạy ra cổng gọi điện thoại cho cha mẹ, bảo họ mau chóng về Thông Thiên Quan ăn đồ ngon.

Nghe nói Lý Phác Nhất đã gửi măng trữ đông đến, Vương Đại Vĩ cũng mang đến một cái đùi giăm bông, măng và giăm bông cũng là món tuyệt phối.

Ngoài món mặn, còn phải tính đến tiểu hòa thượng Tuệ Tâm. Vương Dũng chu đáo, dùng một cái nồi sắt hoàn toàn mới, xào một nồi măng lát, tươi thơm giòn mềm còn ngon hơn cả ăn thịt.

Con ma A Phúc này ăn uống thỏa mãn nhưng không quên nhắc nhở Vương Dũng: “Ông nghiên cứu thử lá ngân hạnh làm sao cho vào món ăn để ngon hơn thì làm, ta nói cho ông biết, lá ngân hạnh cũng rất có lợi cho ông đó.”

Vương Dũng không ngốc, đương nhiên biết có lợi cho mình nên cười ha hả đồng ý.

A Phúc hài lòng, còn nói chiều tối sẽ đưa ông ấy đi nhặt lá, sau này công việc nhặt lá sẽ giao cho ông ấy.

Lý Huyền Thanh vội vàng tự tiến cử: “Ta cũng có thể đảm nhận công việc này.”

“Ta cũng có thể mà.” Lý Phác Nhất liếc Lý Huyền Thanh một cái: “Tay nghề làm hương nến của Trùng Dương Cung bọn ta tốt hơn Ngọc Thanh Quan các người nhiều, ngươi đừng tranh với ta, có tranh cũng không lại đâu.”

Chúc Nguyện nuốt miếng thịt trong miệng: “Thôi đi, nói về tay nghề làm hương, nến, giấy tiền vàng mã, rõ ràng Tướng Quốc Tự là tốt nhất, lá cây đó ta thấy giao cho Tuệ Tâm là thích hợp nhất.”

Tuệ Tâm rụt rè, vừa nãy muốn tranh thủ một chút nhưng ngại không dám mở lời, Chúc Nguyện mới làm bạn cùng phòng hai ngày đã chủ động giúp cậu lên tiếng. Tuệ Tâm thầm vui vẻ, tiểu đệ đệ Chúc Nguyện thật tốt với cậu mà.

“Người lớn nói chuyện, con nít không được xen vào.”

Chúc Nguyện lau miệng: “Đừng có bày cái kiểu lên mặt đó ra, tài năng không nằm ở tuổi tác, đều là người trong Huyền Môn, chúng ta so tài một chút, ai thắng thì nghe lời người đó.”

Gia đình ba người đứng một bên xem náo nhiệt, nhìn Chúc Nguyện rồi nhìn hai đạo sĩ trung niên, ai có trình độ cao hơn?

“Đánh một trận đi!” Hướng Dương lén lút nói.

“Tôi thấy được đó!” Trần Phán Phán không ngại chuyện lớn đổ thêm dầu vào lửa.

“Đánh ở tiền viện đi, ngoài đấy rộng rãi.” Hạ Đồng vô cùng mong đợi.

Con ma yếu đuối duy nhất trong Thông Thiên Quan là Vương Dũng, cúi đầu không dám nói gì, người Huyền Môn chính là khắc tinh của mấy con ma nhỏ như họ, người Huyền Môn nào lợi hại hơn họ là những kẻ rõ nhất.

“Ta vừa ăn cơm xong, để ta nghỉ một lát rồi nói.”

“Ta cũng phải nghỉ một lát. Ôi, có tuổi rồi phải chú ý dưỡng sinh.” Lý Huyền Thanh từ chối, Lý Phác Nhất theo sát phía sau.

A Phúc khinh thường, hai lão đạo sĩ này gộp lại cũng đánh không lại học sinh tiểu học của Chính Nhất Quan, nếu thật sự ra tay, không đủ để mất mặt à.

A Phúc là lão ma quỷ cỡ nào, đã thấy vô số hòa thượng, đạo sĩ và những người Huyền Môn khác ở Thông Thiên Quan. Nói chung là, cơ bản đời sau không bằng đời trước, đứa trẻ Chúc Nguyện này cũng coi như là đạo sĩ có thiên tư nhất mà hắn từng gặp trong mấy trăm năm qua.

Dù sao cũng xuất thân từ Chính Nhất Quan, Chính Nhất Quan có một đặc điểm, đệ tử trong môn ít, vài đời đơn truyền cũng không lạ. Nhưng mỗi người đều là nhân tài, ít nhất là so sánh theo chiều ngang, trong các nhân sĩ Huyền Môn cùng thế hệ, một đạo sĩ của Chính Nhất Quan có thể bằng một ổ Ngọc Thanh Quan hay Trùng Dương Cung.

Đừng hỏi, vì cái chính là thiên tư có khác biệt, đánh không lại chính là đánh không lại!

Cũng vì Chính Nhất Quan ít người, danh tiếng trong Huyền Môn cực thịnh, nhưng bên ngoài Huyền Môn lại không hiển hách bằng những đạo quán có đệ tử đông đảo, hương hỏa thịnh vượng như Trùng Dương Cung.

Hiển hách à, cũng chỉ là lừa bịp những người không hiểu biết mà thôi. Nhìn xem, đối mặt trực tiếp, hai người cộng lại gần trăm tuổi cũng không bằng một học sinh tiểu học của Chính Nhất Quan.

Tuệ Tâm vô cùng ngưỡng mộ người bạn mới quen này, Chúc Nguyện vỗ vai cậu: “Hương Dẫn Hồn ngươi làm ra phải cho ta một nửa!”

“Được, ta cho ngươi hết!”

“Cho ta một nửa là được rồi, nửa còn lại coi như là tiền công chế tác của ngươi!”

Tuệ Tâm vội vàng gật đầu, Chúc Nguyện thật tốt quá!

Hạ Đồng đặt bát canh xuống: “Các vị cứ tự ý chia đồ như vậy, đã hỏi qua ý kiến của chủ nhân ở đây như ta chưa?”

“Bà chủ muốn đổi lấy cái gì?” Tuệ Tâm ngoan ngoãn nói: “Ta có thể bỏ tiền mua.”

“Tiểu hòa thượng có tiền sao?”

“Đúng vậy, tiền hương khói ở chùa rất nhiều.” Tiền hương khói hàng năm của Tướng Quốc Tự nhiều đến mức không biết tiêu vào đâu, ngoài việc làm từ thiện ra còn dư lại không ít để mua nguyên liệu làm hương, nến, giấy tiền vàng mã.

“Có tiền thì chúng ta dễ nói chuyện ha.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc