Nhà Cổ của Ta thông Đến Địa Phủ

Chương 22: Cái chết bất ngờ của Lý Hạo Nhiên

Trước Sau

break

Mỗi buổi tối, số lá của cái cây giống ngân hạnh kia rơi xuống không cố định, nhiều thì có tám - chín chiếc, ít thì chỉ có hai - ba chiếc, Hạ Đồng đồng ý bán hai mươi chiếc cho tiểu hòa thượng mỗi tháng. Ngọc Thanh Quan và Trùng Dương Cung mỗi bên mười chiếc, còn về phần Chúc Nguyện, cậu bé không có tiền nên không mua.

Trần Phán Phán và Hướng Dương không thể tự quyết định, phải đợi ngày mai hỏi lãnh đạo, Hạ Đồng hứa với họ, nếu họ muốn cũng sẽ bán cho họ mười chiếc lá.

Hai vợ chồng Vương Đại Vĩ và Hạ Lâm cũng biết lá cây đó là đồ tốt, con gái họ là chủ nhân Thông Thiên Quan, không cần tranh giành những thứ này họ cũng có thể được hưởng đồ tốt, sống lâu trăm tuổi là điều có thể, nên không tham gia vào chuyện này nữa.

Vương Đại Vĩ cười ha hả gọi một tiếng chú Vương: “Hôm nào chú làm đồ ăn ngon nhớ thông báo cho tôi một tiếng, tôi dẫn vợ qua ăn ké.”

Vương Dũng cười xua tay: “Chuyện này hỏi bà chủ là được rồi, tôi đều nghe theo bà chủ.”

Hạ Đồng nói lớn: “Ông Vương, ngày mai làm chân giò hầm nhé?”

“Tôi thấy được đó, hầm thêm chút rau củ như rong biển, măng, củ sen nữa.” Hạ Lâm thích ăn mấy món này.

“Nghe lời bà chủ, cứ hầm mấy món này, tôi sẽ thử thêm lá cây vào gói gia vị hầm xem sao.”

A Phúc bay lên lầu, chớp mắt lại bay xuống nhét cho Vương Dũng một cuốn sổ tay: “Công thức năm xưa Vương Nhị Trụ để lại, ông tham khảo thử.”

Vương Dũng vô cùng kích động: “Thật sự là đồ tổ tiên của tôi để lại sao?”

“Ông xem không phải biết à?”

Vương Dũng run rẩy lật sổ tay, chữ viết là phồn thể, Vương Dũng vừa đoán vừa dịch, nói chung có thể hiểu nôm na được, trong sổ tay có công thức của vài món ăn lớn, giống hệt với cách làm món ngự thiện được truyền lại trong gia đình họ Vương, không sai chạy đi đâu được!

Không ngờ đến Thông Thiên Quan lại có lợi ích như vậy, Vương Dũng cười không khép được miệng.

Vương Dũng vui vẻ xong lại hối hận, đồ tốt tổ tiên truyền lại, cứ thế bị thất truyền thì gia môn thật bất hạnh mà!

Tối lại báo mộng mắng thằng con trai Vương Đại Chí một trận nữa mới hả dạ. Vương Đại Chí nửa đêm tỉnh giấc, ngồi trên giường nghi ngờ nhân sinh.

Vào lúc rạng sáng, có người nửa đêm tỉnh giấc không ngủ được, có người tinh thần sung mãn làm nghiên cứu, có người đắm chìm trong tửu sắc, uống say mèm chửi bới đánh nhau đua xe.

Trên con phố ăn chơi trác táng nổi tiếng ở Thượng Hải, hai tên tóc vàng say xỉn chặn đường một cô gái đi ngang qua bên ngoài quán bar, cô gái đó không phải dạng vừa, một cú đá hạ gục tên ngốc bị ma quỷ ám ảnh, xong thì cười lạnh một tiếng vỗ tay quay đầu bỏ đi.

Không ngờ, hai tên du côn say đến mức đi không vững lại leo lên chiếc xe hơi sang trọng đỗ bên lề đường, đạp mạnh chân ga, chiếc xe lao vút đi.

“Cẩn thận!”

Một tiếng “Rầm”, một thanh niên bị tông bay, thân thể rơi xuống đất lại bị xe cán qua, cô gái vừa được cứu thoát cũng ngây người.

Mọi chuyện xảy ra chỉ trong vài phút, những người hóng chuyện xung quanh cũng sững sờ.

Chiếc xe vừa tông người cũng chạy mất dạng!

“Mẹ nó, thằng ngu nào vừa tông người vậy.”

“Đừng lo chuyện đó nữa, mau gọi xe cứu thương!”

“Báo công an đi!”

Con phố có quán bar kia, người qua lại tấp nập vào ban đêm, các ngõ hẻm cũng không thiếu công an trực ban, xảy ra tai nạn lớn như vậy, kết nối thông tin tìm ra chiếc xe gây tai nạn do người say rượu lái, chỉ trong hơn mười phút đã bị công an trực ở khu phố phía trước bắt được.

Nhưng, thanh niên bị tông chết khi đang cứu người đã tắt thở, lại còn bị tông rồi bị xe khác cán qua, cho dù bác sĩ có ở ngay hiện trường cũng khó mà cứu được.

Người xui xẻo chết thảm trên phố, là một phú nhị đại có gia thế giàu có tên Lý Hạo Nhiên, ngày thường không hay đến những quán bar như này. Hôm nay có một người bạn tổ chức sinh nhật gọi anh ấy đến đây chơi, ai ngờ lại gặp phải chuyện này.

Khoảnh khắc chết đi, nỗi đau khiến thần hồn anh ấy tan nát, đột nhiên cảm thấy mắt tối sầm lại, trên người không còn đau nữa, còn có thể đứng dậy. Tối đen như vậy, chả nhẽ đã đến Địa Phủ rồi sao?

Có lẽ là đến Địa Phủ rồi.

Ngay tối hôm đó, cả gia đình Lý gia già trẻ đều chạy đến bệnh viện, người lớn tuổi của Lý gia tiễn người trẻ tuổi trong nhà đã khóc ngất tại chỗ.

“Cha mẹ, hai người đừng khóc, Hạo Nhiên đi rồi, chúng ta phải để thằng bé ra đi thanh thản.” Cha của Lý Hạo Nhiên là Lý Trường Cơ cố gắng gượng tinh thần, vành mắt đỏ hoe khiến người ta đau lòng, còn phải an ủi hai người lớn tuổi.

“Hạo Nhiên của ta, đứa trẻ tốt biết bao, nó còn chưa tốt nghiệp đại học, còn cả một tương lai tươi sáng, sao cứ như vậy mà đi chứ.”

“Ông trời ơi, sao ông lại mang cháu trai của tôi đi.” Hai ông bà Lý khóc đến mức thở không ra hơi, những người thân đến thăm đều không đành lòng nhìn.

“Dì dượng, hai người yên tâm, thủ phạm đã bị bắt, nhất định sẽ trả lại công bằng cho Hạo Nhiên.” Anh họ của Lý Hạo Nhiên là Cung Dã đã đến ngay lập tức.

Mẹ của Lý Hạo Nhiên là Cung Vũ cả người đã chết lặng: “Bị bắt thì sao, công bằng thì sao, Hạo Nhiên của tôi không còn nữa rồi.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc