Nhà Cổ của Ta thông Đến Địa Phủ

Chương 20: Sao ngươi còn chưa xuống Địa Ngục

Trước Sau

break

Ông lão dưới ánh đèn đường kia, hình như là ông Vương bán thịt kho.

Vương Dũng cũng nhìn thấy cô, khuôn mặt già nua cười như một đóa cúc tàn bị mưa gió vùi dập.

“Đồng Đồng à, ông là ông Vương đây!”

“Chào ông Vương!” Trải qua hai ba ngày rèn luyện, Hạ Đồng đã không còn sợ những con ma trông thân thiện nữa.

“Ông Vương làm gì ở đây? Sao lại…” Sao vẫn chưa xuống Địa Phủ?

Vương Dũng cười ha ha: “Không yên tâm thằng con trai của ông nên chưa muốn đi mà ở lại, ai ngờ thằng bé đó hai - ba năm nay không về lần nào, ông cũng chưa gặp được nó.”

Hạ Đồng nghe có chút xót xa: “Ông Vương còn phải đợi sao?”

“Đợi chứ, thằng bé đó bướng bỉnh, ông biết nó muốn làm nên trò trống gì đó mới về thăm ông. Bây giờ ông đợi được, đợi bao nhiêu năm cũng đợi được.”

Hạ Đồng nhìn lướt qua số công đức còn lại không nhiều, phải tăng tốc độ nói: “Ông Vương, hay là ông đi theo cháu vào Thông Thiên Quan đi? Dù sao ông rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi, chi bằng vào Thông Thiên Quan làm đầu bếp, còn có thể báo mộng cho chú Vương, một công đôi việc!”

“Ông có thể vào sao?”

Vương Dũng sau khi chết vẫn luôn lang thang ở khu vực phía tây thành phố này, vừa đến gần Thông Thiên Quan ông ấy đã cảm thấy một áp lực vô hình, ngăn cản ông ấy lại gần.

“Vào được, cháu dẫn ông vào!”

Công đức không còn nhiều, Hạ Đồng kéo Vương Dũng chạy, vì chạy quá nhanh nên bị ngưỡng cửa làm cho vấp ngã, may mà Trần Phán Phán đang đứng ở cửa đỡ được cô.

Vương Dũng được Hạ Đồng kéo vào hít một hơi sâu, khuôn mặt già nua trải qua mưa gió không thay đổi, nhưng ông ấy lại cảm thấy, bên trong linh hồn của mình giống như rễ cây cổ thụ nảy mầm có sinh khí, từ đầu đến chân đều sảng khoái.

“Cô kéo con ma này từ đâu vào vậy?”

“Kéo từ ven đường vào, giới thiệu với mọi người, đây là ông Vương. Tổ tiên của ông ấy từng làm ngự trù, sau này ông ấy sẽ là đầu bếp của Thông Thiên Quan chúng ta!”

“Không dám nhận, không dám nhận.”

Vương Dũng khiêm tốn, nhưng A Phúc lại rất hứng thú với ông ấy: “Tổ tiên nhà ông làm ngự trù à, có phải tên là Vương Nhị Trụ không? Khoảng cách đến bây giờ, đại khái là… 300 năm rồi nhỉ. Ta nhớ, ông ấy sống ở thôn Tiền Sơn bên kia núi.”

Mắt Vương Dũng sáng rực: “Đúng đúng đúng, tên đúng, thời gian đúng, địa điểm cũng đúng. Tổ tiên nhà tôi từng làm ngự trù tên là Vương Nhị Trụ. Cậu từng gặp qua tổ tiên nhà tôi sao?”

“Hà hà, lúc sống chưa gặp, sau khi chết thì có gặp, Vương Nhị Trụ sau khi chết vì để tích lũy công đức cho con cháu, đã làm đầu bếp ở Thông Thiên Quan chúng ta 20 năm.”

Vương Dũng cảm thấy xót xa, gia môn bất hạnh, tổ tiên lúc sống đã vất vả, chết rồi còn phải lo lắng cho con cháu đời sau, tiếc là đến đời ông ấy, sự truyền thừa vẫn bị đứt đoạn.

A Phúc không quan tâm truyền thừa hay không truyền thừa, có đồ ăn ngon mới là chính sự.

Hạ Đồng thầm gật đầu, nói rất đúng!

Cha mẹ thấy cô dần thích nghi rồi, đã hai đêm không đến Thông Thiên Quan ngủ nữa, hại cô phải ăn đồ ăn ngoài hoặc là ăn cháo - mì do A Phúc nấu.

Chủ nhân của Thông Thiên Quan oai phong lẫm liệt, phải được ăn đồ ngon mới đúng!

Vương Dũng cũng đã nghĩ thông suốt, ông ấy phải học theo tổ tiên năm xưa, ở Thông Thiên Quan làm đầu bếp cho thật tốt, tích đức cho con cháu đời sau.

Tối hôm đó, nhờ phúc lợi của Thông Thiên Quan, Vương Dũng cuối cùng cũng thành công báo mộng cho con trai, vừa nghĩ đến tay nghề gia truyền bị đứt đoạn, ông ấy cũng không còn tâm trí xót con nữa, mà mắng cho con trai một trận té tát. Mắng đã rồi, cuối cùng mới bỏ lại một câu: Tết về quê, đến Thông Thiên Quan thăm lão già này!

Nửa đêm bị giấc mơ làm sợ tỉnh giấc, Vương Đại Chí không ngủ lại được nữa, ngồi dậy khỏi giường, làm vợ chú ấy cũng tỉnh theo.

“Anh sao vậy?”

“Anh mơ thấy cha mắng anh, bảo anh Tết về quê thăm ông.”

Hà Tiểu Linh là vợ Vương Đại Chí, cũng tỉnh hẳn, bà ấy không tin ma quỷ, chỉ nghĩ chắc là chồng mình nhớ cha rồi, ngày nghĩ gì đêm mơ đó thôi.

“Vậy chúng ta đợi Tết rồi về.”

Vương Đại Chí có chút khó xử: “E là nhà hàng sẽ giữ anh trực.”

Hà Tiểu Linh tức giận: “Tết năm ngoái, Tết năm kia đều là anh trực, cũng nên đến lượt anh nghỉ ngơi rồi chứ.”

“Hầy, còn đoạn thời gian nữa mới tới Tết, đợi xem sao đã.”

“Em không sao, anh cứ đợi đi, đợi cha anh tối mai lại báo mộng cho anh.”

Vương Đại Chí chỉ thấy rùng mình, lông tơ dựng đứng hết cả lên, đêm hôm khuya khoắt đừng nói mấy lời đó. Đáng sợ lắm!

Trong lòng đã có mục tiêu, lại báo mộng mắng con trai một trận, sáng dậy Vương Dũng chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái. Đợi Hạ Đồng thức dậy ăn sáng, chà… há cảo hấp, bánh bao, quẩy, cháo trắng, bún cay, mì trộn và các loại dưa muối.

Nhiều lựa chọn như vậy, nên ăn món nào đây?

Vui quá!

Thằng nhóc Chúc Nguyện kia còn vui hơn cô, trước mặt bày hai bát rỗng rồi, vẫn còn đang ăn ngấu nghiến.

Lý Huyền Thanh và Lý Phác Nhất tự thấy mình lớn tuổi nên được tôn kính, cũng không khách sáo muốn ăn gì thì ăn.

Hạ Đồng muốn đăng status lên mạng, tiếc là Thông Thiên Quan không có mạng, muốn đăng status mà phải chạy ra cổng lớn thì cô lại lười.

Hạ Đồng không muốn, nhưng A Phúc lại muốn nha, hắn bay đi luôn, chụp ảnh bữa sáng đăng lên Weibo, một đám cư dân mạng nhấn thích.

A Phúc hắn cũng vui!

Hạ Đồng buồn bực, khi nào mới có mạng đây!


 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc