Nhà Cổ của Ta thông Đến Địa Phủ

Chương 19: Ra ngoài mua trà sữa

Trước Sau

break

Gió đêm thổi qua, cái cây giống ngân hạnh với lá xanh biếc cuộn mình trong gió, khoảnh khắc chuyển thành màu vàng kim lại có năm chiếc lá chao đảo từ ngọn cây rơi xuống, A Phúc nhặt được bốn chiếc.

“Chiếc kia sao không nhặt?” Một chiếc lá rơi xuống mặt nước, trôi theo dòng chảy.

“Rơi xuống Hắc Thủy thì chính là đồ vật trên Minh Hà, không phải của chúng ta nữa, không được nhặt!”

Đèn dưới hành lang và mái hiên Lục Hợp Lâu sáng lên, phía trước có ánh sáng, càng làm cho hậu viện thêm tối tăm.

Hạ Đồng nín thở đi về phía ánh sáng, một bên con đường nhỏ là Hắc Thủy khó lường, một bên là Vạn Cổ Lâm càng thêm thần bí.

“Ma quỷ đều đến rồi, sao vẫn chưa thấy Yêu quái đến?”

“Yêu quái?” A Phúc xách lồng đèn soi đường cho cô: “Vạn Cổ Lâm bên phía Thông Thiên Quan này rất an toàn, nhưng Vạn Cổ Lâm bên phía Yêu Giới lại là một trong những nơi nguy hiểm nhất của Yêu Giới, yêu quái bình thường không dễ dàng qua được.”

“Thật đáng thương!”

Hạ Đồng giả vờ xót xa cho đám Yêu, trong lòng thầm nghĩ: nếu yêu quái yêu tinh của Yêu Giới không đến thì cô lại thất thu không ít công đức.

A Phúc hiểu cô nên nói thẳng: “Không cần xót xa, lũ Yêu thường không cung cấp được bao nhiêu công đức đâu, cùng lắm chúng chỉ đến Thông Thiên Quan đổi chút đồ, rồi thông qua Thông Thiên Quan đi đến nhân gian để mở mang tầm mắt rồi lại về Yêu Giới khoe khoang với đám yêu quái khác thôi!”

Chậc!

Trở lại Lục Hợp Lâu sáng sủa, Hạ Đồng đột nhiên dừng bước, quay đầu hỏi A Phúc: “Ngươi nhận được tiền hoa hồng rồi à?”

“Nhận được rồi.”

Hạ Đồng cũng nhận được, vội vàng tìm một cái gương, quả nhiên thấy trên đầu mình lấp lánh ánh vàng, còn hơi ánh lên màu xanh lá.

Ánh vàng ánh xanh? Sao cô lại đặc biệt như vậy? Chẳng trách cô là thiên tuyển chi tử.

Hạ Đồng vui vẻ đi lại nhảy nhót, chạy đến cổng lớn đưa một chân ra thăm dò. Ây da, không sao, lại đưa thêm một chân nữa, hai chân đứng bên ngoài cổng lớn Thông Thiên Quan.

Hạ Đồng chống hai tay lên eo đắc ý cười lớn ba tiếng, Hồ Hán Tam ta lại trở về rồi đây!

Ánh mắt A Phúc nhìn cô:… Nhìn kìa, có một kẻ ngốc đứng ở kia kìa!

Hướng Dương và Trần Phán Phán nhỏ giọng hỏi A Phúc: “Bà chủ Hạ bị làm sao vậy?”

“Không sao, bệnh thần kinh tái phát, lát nữa sẽ khỏi thôi!”

Sự ràng buộc giữa tuổi thọ của Hạ Đồng và Thông Thiên Quan, trừ ba người nhà họ Hạ và A Phúc ra thì những người khác đều không biết. A Phúc cũng không thể nói cho người khác biết, nếu để người có tâm lợi dụng điểm yếu này, dụ dỗ chủ nhân của Thông Thiên Quan là Hạ Đồng đi ra ngoài, cô rất dễ sẽ chết ở bên ngoài.

Cảm thấy công đức vẫn còn nhiều, ba mẹ lại không có ở đây, không ai quản mình. Hạ Đồng quyết định phóng túng một phen, chạy bước nhỏ đến ngã tư phía trước mua trà sữa.

“Bà chủ, tôi muốn một ly Dương Chi Cam Lộ!”

“Quét mã hay tiền mặt.”

“Quét mã!”

“Mười bảy đồng, cảm ơn!”

“Được!”

Cầm ly Dương Chi Cam Lộ tự tay mua được, uống một ngụm lớn, chính là cảm giác này, vui vẻ, kích động, hưng phấn!

Trên đường quay về, Hạ Đồng không chạy nữa mà đi bộ thong thả, đi vài bước lại xem xét công đức còn lại bao nhiêu, cô luôn sẵn sàng chạy nhanh để bảo toàn tính mạng khi công đức sắp cạn.

“Cô cười thật đẹp, như hoa mùa xuân…” 

“Alo.” 

“Trời ơi, đại mỹ nhân Hạ Tiểu Đồng, điện thoại của cậu cuối cùng cũng gọi được rồi, bọn mình nghe cố vấn nói cậu xin nghỉ dài hạn, gọi điện thoại cho cậu lại không được, bọn mình còn tưởng cậu lại làm sao rồi.” 

Hạ Đồng ho khan một tiếng, cười trả lời: “Các cậu đừng lo, mình vẫn ổn, đợi đến lúc thi cuối kỳ nhất định sẽ về trường.” 

“Vậy thì tốt rồi. À đúng rồi, cậu không ở ký túc xá, ngày mai bọn mình giặt ga trải giường giúp cậu tháo vỏ chăn ra giặt cùng luôn nhé.” 

“Được, cảm ơn các cậu.” 

“Chị em cùng phòng mà, khách sáo làm gì, mau chóng khỏe lại nha.” 

“Ừm.” Cúp điện thoại, Hạ Đồng nhìn lướt qua công đức, ôm trà sữa chậm rãi đi bộ, đột nhiên cô dừng lại, cô đã nhìn thấy gì?

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc