Nhà Cổ của Ta thông Đến Địa Phủ

Chương 16: Cần thuê phòng làm phòng nghiên cứu

Trước Sau

break

Những con ma đến tối qua rất giống con người, hôm nay trong Quan lại có thêm đạo sĩ và hòa thượng, giọng nói của Vương Đại Vĩ cũng to hơn.

Điện thoại mới phải buổi chiều mới mua về được, lúc gọi đồ ăn ngoài buổi trưa, Hạ Đồng bị mấy con ma quây quanh, phiền không chịu nổi. Cô gọi xong phần của mình liền đưa điện thoại cho họ.

“Mỗi người nhiều nhất chỉ được đặt đồ ăn tầm 20 đồng, gọi nhiều hơn ta không trả tiền đâu.”

“Tôi có bạc!”

“Tôi có tiền giấy của Ngân hàng Thiên Địa.”

“Tôi có giấy tiền vàng mã.”

“…”

“Dừng!” Hạ Đồng ngăn họ lại: “Người bán hàng chỉ cần loại tiền cho con người dùng thôi!”

Mấy con ma cụt hứng đành ngậm miệng, trong đó có một con ma mới chết một - hai năm thì thầm: “Giá mà có Ngân hàng Thiên Địa thật, Địa Phủ và nhân gian cũng có thể đổi tiền để dùng.”

“Ha ha, ý tưởng hay đấy.”

Nghiêm Phi cười hì hì, ông ta muốn ăn gì cũng không cần nhìn sắc mặt người khác nữa, ông ta còn chưa nói, đồng chí Hướng Dương của Cục Hành Động Đặc Biệt đã chủ động hỏi ông ta muốn ăn gì.

“Chân giò hầm, thịt kho, sườn heo cay, lẩu…” Nghiêm Phi gọi liền mười mấy món mới miễn cưỡng dừng lại: “Buổi trưa ăn bấy nhiêu trước đã, những thứ khác tối tính sau.”

Hướng Dương vừa đặt đồ ăn vừa nghĩ, lát nữa phải xin thêm kinh phí với lãnh đạo.

Trên ngưỡng cửa của Thông Thiên Quan ngồi đầy người và ma, những kẻ không ra ngoài được, Hướng Dương đứng bên lề dải phân cách phía ngoài Thông Thiên Quan, đợi cậu ấy đặt xong đồ ăn ngoài mới quay đầu lại: Bà chủ Thông Thiên Quan oai phong lẫm liệt, vị giáo sư giỏi chỉ tay năm ngón, cùng với một đám ma quỷ đại lão có công đức nhiều đến mức có thể tùy ý tiêu xài, họ đều đang háo hức nhìn cậu ấy, ánh mắt ngưỡng mộ như có vật chất.

Đồng chí Hướng Dương đáng thương làm tạp vụ, nhưng trong lòng vô cùng sảng khoái!

Ăn cơm trưa xong, Hạ Đồng về lầu sáu nghỉ ngơi, đứng trước gương cô soi đi soi lại, công đức của cô đâu? Mấy con ma đều ở một đêm rồi, công đức của cô còn chưa về tài khoản à?

Hầy, Hạ Đồng ủ rũ không có tinh thần liền đi dạo vài vòng trong khu vườn bên phải, không biết sao lại đi đến cửa của ngôi nhà cây, cô bước một bước vào, Hạ Đồng lập tức cảm nhận được tinh thần tăng gấp bội.

Chuyện gì thế này?

Cái cây này còn có tác dụng của nước tăng lực sao?

Lùi ra lại một bước, Hạ Đồng vẫn cảm thấy tinh thần khá tốt nhưng không bằng khi ở trong nhà cây, cô lại bước một bước vào trong. Ừm, thật sự tốt hơn rồi.

Hạ Đồng vào phòng sách lật sổ tay, thì ra là vậy!

Theo sổ tay ghi chép: Đầu tiên là chuyện Thần Đồng Mộc cần công đức mới có thể sinh trưởng. Tiếp đến và chuyện Thần Đồng Mộc còn được gọi là Mộc Dưỡng Hồn, bản thân nó chứa đựng sinh cơ khổng lồ, nhà cây của Thần Đồng Mộc vốn là do thân thể Thần Đồng Mộc hóa thành, đứng trong nhà cây của Thần Đồng Mộc, chẳng phải tinh thần sẽ tăng gấp bội sao.

Mặc dù tạm thời không ra khỏi Thông Thiên Quan được nhưng Hạ Đồng đã vui vẻ trở lại, tiếp tục phát hiện ra một lợi ích nữa của Thông Thiên Quan.

Hạ Đồng dứt khoát bỏ lại phòng ngủ tối qua, cô ôm gối đi ngủ trong nhà cây, chất lượng giấc ngủ này là có một không hai! Ngủ một giấc tỉnh dậy, Hạ Đồng cảm thấy tinh thần của mình đã đến mức có thể làm một bộ đề toán, mà còn là loại đạt điểm tuyệt đối.

Chỉ là ngủ hơi lâu, đợi cô tỉnh dậy, bên ngoài nhà cây đã nhá nhem tối.

Hạ Đồng xuống lầu, A Phúc nhanh nhẹn bay tới: “Vương Nhất Tiếu đã chờ ngài ba - bốn tiếng rồi, có việc tìm ngài đấy.”

“Chuyện gì vậy?”

“Ông ấy muốn thuê thêm một phòng làm phòng thí nghiệm cho Nghiêm Phi. Nếu ngài đồng ý, ngày mai họ sẽ chuyển phòng thí nghiệm qua.”

“Vậy họ có phải cử thêm người qua không?”

“Nói là muốn cử bốn nhà nghiên cứu qua, ban ngày vào làm việc, tối tan ca thì về.”

“Nghiêm Phi có thể cho họ tan ca không?” Nghiêm Phi từng nói làm ma tốt hơn làm người, có thể nghiên cứu suốt hai mươi bốn giờ mà tinh thần vẫn cực tốt.

“Ngoài ra, họ cử thêm bốn người tới đây, tuy không ở chỗ chúng ta, nhưng chẳng phải vẫn muốn hưởng ké Thần Đồng Mộc của chúng ta sao?”

“Ngài cuối cùng cũng phát hiện ra lợi ích của Thần Đồng Mộc rồi.” A Phúc cười, đôi mắt sau cặp kính tròn, cười lên giống như loài cáo.

Hạ Đồng liếc hắn một cái: “Ta là Bà chủ của Thông Thiên Quan, ngươi là nhân viên của ta, chú ý thái độ của ngươi đi.”

Hừ, đừng tưởng cô không biết gì, mỗi lần hắn mỉa mai cô, tuy gọi là Ngài nhưng chất giọng châm biếm đầy đủ.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc