“Hướng Dương, cậu qua đây một chút.” Vương Nhất Tiếu vẫy tay gọi Hướng Dương.
Bên trái bên phải nơi tiền viện của Thông Thiên Quan mỗi bên có ba gian nhà, một căn cho Cục Hành động Đặc biệt, một căn cho Lý Huyền Thanh và Lý Phác Nhất, một căn cho Chúc Nguyện và tiểu hòa thượng Tuệ Tâm.
“Chúc Nguyện đâu?”
“Chúc Nguyện?” Từ tối qua đến giờ, Hạ Đồng đều không nhớ đến cậu bé này.
A Phúc bay tới: “Tối hôm qua trước khi đóng cửa nó ra ngoài, đến giờ chưa về.”
Tuệ Tâm có chút lo lắng: “Chúc Nguyện nhỏ tuổi như vậy, có thể đi đâu được?”
“Yên tâm đi, đừng thấy nó còn là học sinh tiểu học mà lo, nó đã có thể một mình từ Chính Nhất Quan xa xôi đến đây, chứng tỏ khả năng tự sống một mình của nó không tệ.”
“Có số điện thoại của nó không, chúng ta gọi điện hỏi thử.”
“Không có.”
Lý Huyền Thanh từ phòng bên cạnh đi ra: “Bà chủ Hạ, chúng ta lập một nhóm chat đi, sau này chúng ta thường xuyên qua lại, có việc gì thì ngài cứ gọi một tiếng trong nhóm.”
“Không lập nhóm được.”
“Tại sao?”
“Bởi vì không có mạng.”
“Để ta xem.” Lý Huyền Thanh từ dưới đạo bào móc điện thoại ra, mở lên xem. Chà, thật sự không có mạng.
Lý Phác Nhất cũng không phải là đồ cổ, hắn ta liền hỏi: “Gọi đồ ăn ngoài thì làm sao?”
“Ra ngoài cửa gọi, ngoài cửa có tín hiệu.”
Lý Phác Nhất ngẩng đầu nhìn về phía Lục Hợp Lâu: “Trên lầu có thiết bị chặn tín hiệu sao?”
“Ha ha...” Hạ Đồng không muốn trả lời.
Vương Nhất Tiếu và Nghiêm Phi đóng cửa nói chuyện trong phòng một tiếng đồng hồ, Hướng Dương mở cửa đi ra, vừa vặn ở cửa gặp Chúc Nguyện đi vào.
“Học sinh tiểu học về rồi.”
“Không được gọi ta là học sinh tiểu học, gọi ta là Chúc đại sư.” Chúc Nguyện bĩu môi.
Hạ Đồng cười một tiếng thuận theo, “Chúc đại sư tối qua đi đâu vậy?”
“Thiên cơ bất khả tiết lộ.”
Vương Nhất Tiếu đi ra, Chúc Nguyện hỏi Vương Nhất Tiếu: “Đối diện bên kia đường với Thông Thiên Quan có thêm một đồn công an, là các người sắp xếp sao?”
“Đúng vậy, sắp xếp một phân cục ở đối diện đường, sau này có việc bảo Hướng Dương bọn họ thông báo bên đồn công an sẽ tiện hơn, cũng giảm bớt gánh nặng cho nhân viên công tác đóng quân tại Thông Thiên Quan.”
Vương Nhất Tiếu giao thư mời làm việc vào tay Hạ Đồng: “Thẻ lương cũng làm cùng luôn rồi.”
Hạ Đồng cười híp mắt cảm ơn, đây mới là công việc ít sự vụ nè, lương cao lại gần nhà mà.
Vương Đại Vĩ rửa tay xong đi ra: “Hạ Đồng à, trưa nay tự gọi đồ ăn ngoài ăn đi, cha mẹ đi siêu thị xem chút.”
“Ông bạn, chúng ta trao đổi số điện thoại, đợi trà xuân xuống tới, bọn ta sẽ liên hệ với ông bạn.” Lý Huyền Thanh chủ động đi tới.
“Được, đa tạ.”
Cửa sổ phòng hạng Thiên lầu hai mở ra, thuyền trưởng gọi một tiếng: “Đồ ăn ngoài là thứ mới mẻ gì hả?”
Hạ Đồng sai A Phúc: “Ngươi đi giải thích cho lão già ấy nghe chút đi.”
A Phúc bay lên giải thích một hồi, thuyền trưởng mới “Ồ” lên một tiếng: “Đặt thế nào, bây giờ có món ngon nào cho lão đây xem thử.”
Không biết lão quỷ thuyền trưởng này đã bao nhiêu năm tuổi rồi, chuyện lúc còn sống đều không nhớ được, điều duy nhất lão nhớ là, hồi nhỏ gặp nạn đói, đói đến không chịu nổi. Lão chạy đến miếu Thổ Địa, dưới tấm khăn bàn rách trên thần đàn, nhặt được một miếng bánh khoai lang dính tro, đây là thứ lão nhớ là ăn ngon nhất.
A Phúc u oán: “Ta không có điện thoại.”
Hướng Dương muốn kéo gần quan hệ với nhân viên Thông Thiên Quan, chủ động hiến dâng điện thoại: “Tôi có đây.”
“Điện thoại của cậu tôi không dùng được.” A Phúc nhìn chằm chằm vào Hạ Đồng.
Hạ Đồng lườm một cái, gọi cha cô lại.
“Chuyện gì?” Vương Đại Vĩ đã bước qua ngưỡng cửa rồi.
“Tối nay cha về mua thêm một cái điện thoại, loại điện thoại nhái giá rẻ nhất ấy, có thể lên mạng là được rồi.”
“Đừng có keo kiệt như vậy, ít nhất mua cái 1000 đồng đi. Còn nữa, hàng nội địa nào có điện thoại nhái? Ngoan ngoãn ở trong Quan đừng ra ngoài, đợi tối cha mẹ về.”