Nhà Cổ của Ta thông Đến Địa Phủ

Chương 17: Ngươi được phép ăn thịt à?

Trước Sau

break

Phía trước sân còn ba gian nhà trống, để đó cũng là để không, cứ cho họ thuê dùng đi, nhưng bốn nhà nghiên cứu kia tuy buổi tối không ở Thông Thiên Quan nhưng vẫn phải trả tiền theo đầu người.

Có thể giúp thì giúp, nhưng tuyệt đối không làm từ thiện.

“Ngài quyết định là được, tiền tôi sẽ chuyển ngay cho ngài!”

Hạ Đồng hài lòng gật đầu: “Giá thuê gốc một đêm là 1 vạn đồng, xét thấy chúng ta là cùng một đơn vị, cho các vị giá nội bộ giảm 50%. Đúng rồi, chỉ đến làm việc ban ngày, tối không ở lại, còn có thể giảm thêm 10% nữa.”

Giá thuê phòng quả thực hơi đắt, hai nhân viên ở một năm thì phải tốn bao nhiêu tiền?

Vương Nhất Tiếu là một người rất “gan góc”, lúc ông ấy trả giá Hạ Đồng gần như kinh ngạc, chỉ nghe nói yêu cầu làm tròn số, chưa từng nghe nói chỉ trả số lẻ.

Hạ Đồng không muốn kéo dài cuộc chiến thương lượng với ông ấy, trực tiếp nói ra một cái giá, hỏi ông ấy có đồng ý hay không.

Trước buổi trưa hôm nay, cô chỉ biết vị trí của Thông Thiên Quan rất quan trọng, bây giờ cô mới biết ở Thông Thiên Quan còn có nhiều lợi ích vô hình đến vậy. Thành thật mà nói, 5 nghìn đồng cô còn thấy mình định giá thấp, cho họ giá nội bộ còn giảm giá nữa là hời rồi.

Phải biết rằng, bọn người Lý Huyền Thanh còn không có ưu đãi này.

Hơn nữa, thu nhập của Thông Thiên Quan đều là của cô, cô còn có thể lấy số tiền kiếm được đi làm việc thiện, lại có thể kiếm thêm một khoản công đức.

Hạ Đồng cảm thấy rẻ, còn Trần Phán Phán và Hướng Dương lại thấy đắt. Hai người im lặng đứng sang một bên không dám nói, tiền lương một năm của hai người họ còn không bằng số lẻ tiền thuê phòng ở đây, chi phí này quả thực hơi cao.

Vẫn là phúc khí của người có đạo quán truyền đời, không chỉ có biên chế nhận lương, còn có thể thu một khoản lớn tiền thuê phòng.

Buổi tối Vương Đại Vĩ và Hạ Lâm bận rộn xong công việc ở siêu thị, lúc về mang theo một chiếc điện thoại, A Phúc mong đợi nhìn Hạ Đồng, Hạ Đồng đưa luôn cho hắn.

“Cảm ơn chú Vương  và dì Hạ.”

Hạ Đồng “chậc” một tiếng: “Tuổi của cha mẹ ta còn không bằng số lẻ tuổi làm ma của ngươi, ngươi có thấy ngại khi gọi cha mẹ ta là chú - dì không hả?”

“Ta thích gọi đấy!”

A Phúc đã nắm được đại khái chức năng của điện thoại, nhận được chiếc điện thoại liền ngồi ngay trên ngưỡng cửa không đi nữa, chơi một lúc hắn mới phát hiện, có điện thoại rồi nhưng không có thẻ sim, cũng không có liên kết thẻ ngân hàng.

A Phúc: … Không vui.

Hạ Lâm: “Ôi, chúng tôi quên mất chuyện này thật. Đừng lo, mai tôi lấy chứng minh thư đi làm một cái thẻ sim và thẻ ngân hàng cho cậu.”

“Mẹ, mẹ còn phải nuôi hắn nữa sao?”

“A Phúc cùng lắm là đặt đồ ăn ngoài, có thể tốn bao nhiêu tiền đâu.”

A Phúc rưng rưng nước mắt, dì Hạ đối với hắn thật tốt!

Vương Đại Vĩ đang nấu cơm trong bếp, Hướng Dương và Trần Phán Phán rất có mắt nhìn cũng đều đi vào bếp giúp đỡ. Một tiếng sau, bốn món một canh được dọn lên bàn.

Đám ma ngồi một bàn, hòa thượng đạo sĩ ngồi cùng Hướng Dương và Trần Phán Phán một bàn, gia đình ba người họ một bàn.

Hạ Đồng vừa ngồi xuống chưa ăn được mấy miếng, Chúc Nguyện bưng bát cơm đi thẳng đến trước mặt Hạ Đồng.

Hạ Đồng: “…” Thằng bé này có ý gì đây?

Chúc Nguyện nói năng hùng hồn: “Đã nói rồi, ngài phải chăm sóc ta mà.”

“Nói lúc nào? Sao ta không biết?”

“Hôm ta đến không phải đã nói rồi sao, chủ nhân Thông Thiên Quan đời trước…”

“Được được được, ngươi là đạo sĩ sao không ngồi cùng bàn với họ?”

“Bàn họ không có thịt.”

“Ngươi có thể ăn thịt à?”

“Đương nhiên rồi! Ta là con nít, còn cần phải lớn.” Chúc Nguyện ngẩng đầu.

Hạ Lâm gắp thức ăn cho con gái: “Ăn cơm thôi con cãi nhau với con nít làm gì, ăn nhanh đi, cha con đặc biệt đi mua chân giò hầm con thích ăn đó.”

“Chúc Nguyện đừng đứng nữa, mau ngồi xuống ăn cơm đi.”

Hạ Đồng dùng tay cầm chân giò gặm: “Khu vực nhà chúng ta, trước đây món thịt kho của ông Vương bán ngon nhất. Mấy năm trước ông ấy mất rồi, ngay cả người kế nghiệp cũng không có, tay nghề tốt như vậy thật đáng tiếc.”

“Tôi nghe nói ông Vương có một người con trai cũng học nấu ăn, học cả món Tây, sau khi tốt nghiệp thì đi làm đầu bếp ở khách sạn năm sao trong thành phố lớn, không nối nghiệp cha.”

“Bếp trưởng?”

“Không phải, hình như là bếp phó?” Ba năm trước lúc lo đám tang cho ông Vương có về một chuyến, người thân nhà họ nói vậy.

“Xí, con trai ông Vương năm nay cũng phải bốn mươi tuổi rồi nhỉ, học bao nhiêu năm mà vẫn là bếp phó, còn không bằng về nhà mở quầy bán thịt kho.”

Vương Đại Vĩ đồng tình với lời con gái: “Ông Vương không phải chỉ biết bán thịt kho đâu, tay nghề nấu ăn nhà họ là gia truyền đấy, nghe nói tổ tiên từng là ngự trù. Ông Vương hồi trẻ từng mở nhà hàng đàng hoàng, sau này con trai đi thành phố lớn, sức khỏe ông ấy không tốt nên chịu không nổi phải đóng cửa thôi.”

Miệng tuy nói chân giò hầm không ngon bằng nhà họ Vương, nhưng Hạ Đồng vẫn ăn ngon lành, không sót một miếng nào.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc