Trước ngày hôm nay, Hạ Lâm chưa từng vào Thông Thiên Quan, nhưng hồi nhỏ bà đã nghe bà ngoại kể rất nhiều chuyện về những vị khách của Thông Thiên Quan, mỗi con ma đến đều là ma có công đức sâu dày, nếu lúc sống mà gây ra tội ác, đừng nói đến Thông Thiên Quan, ngay cả số công đức của họ còn không đủ trả tiền đi thuyền nữa là.
Những con mà này tốn cái giá lớn như vậy đến Thông Thiên Quan, đương nhiên là có điều muốn cầu.
Sáng sớm ngày hôm sau, Hạ Đồng đang ở nhà hàng, ngồi chờ cha cô làm bữa sáng, thì con ma người đàn ông gầy tóc thưa thớt mặc áo blouse trắng tối qua đi tới, tự nhiên như quen thuộc ngồi đối diện cô.
Hạ Đồng tiện tay rót cho ông ta một chén trà: “Tối qua ông ngủ ngon chứ?”
“Ngủ rất ngon. Ôi chao, tôi chết rồi làm ma mới biết, ma không cần ngủ lại đặc biệt tỉnh táo, nếu các nhà khoa học nghiên cứu viên đều có thể như vậy, đừng nói nước chúng ta mà khoa học kỹ thuật của cả nhân loại chắc chắn sẽ phát triển vượt bậc, ai đến cũng không cản được.”
Hạ Đồng không biết nên trả lời thế nào: “…” Lại còn có suy nghĩ này nữa sao?
“Tối qua ông ngủ rồi sao?”
“Ngủ rồi. Ngài là bà chủ của Thông Thiên Quan mà còn không biết sao? Ma quỷ gì đến Thông Thiên Quan của ngài đều giống như con người có thể ăn uống ngủ nghỉ, nên tất nhiên có thể ngủ được rồi. Đúng rồi, nhà hàng buổi sáng có gì ăn không? Tôi trả tiền mua.”
“Tiền của Ngân hàng Thiên Địa sao?”
Nghiêm Phi ha ha cười: “Tôi trả bằng âm khí cũng được, nghe thuyền trưởng nói: Thông Thiên Quan các ngài có thu âm khí, cái thứ này ở nhân gian là hàng hiếm đó.”
“Ông biết không ít đấy.”
“Tôi làm kỹ thuật, trước khi đưa ra quyết định gì, đương nhiên phải điều tra kỹ rồi.”
Hạ Đồng gọi một tiếng cha, Vương Đại Vĩ hỏi lại có chuyện gì?
“Thêm một phần bữa sáng cho con ma… chú này.”
“Được!”
Nghiêm Phi thư thái dựa vào ghế, cười hì hì nói: “Tối qua không kịp hỏi, ngài tên gì?”
“Chào ông, ta tên Hạ Đồng.”
“Xem tuổi ngài không lớn, còn đang đi học nhỉ?”
“Đúng vậy, đang học năm tư Đại học Cẩm Giang.”
“Đại học Cẩm Giang, hóa ra Thông Thiên Quan ở Cẩm Giang, hồi còn sống lại không biết có nơi tốt như vậy. Bạn học Hạ Đồng, tôi có quen Hiệu trưởng Phùng của trường ngài đó nha, còn là giáo sư thỉnh giảng của trường đó nữa. Mặc dù tôi chưa từng dạy ngài, nhưng ngài thấy tôi cũng nên gọi một tiếng thầy đi.”
“Ông họ gì?”
“Ha ha, họ gì à, tôi tên là Nghiêm Phi.”
“Chào thầy Nghiêm.”
Nghiêm Phi từ nhỏ đã thông minh, con đường học vấn thuận buồm xuôi gió, tuổi còn trẻ đã trở thành nhân vật lớn trong lĩnh vực nghiên cứu năng lượng hạt nhân, với kinh nghiệm sống như vậy, luôn luôn là người khác cầu kiến ông ta, hiếm khi có lúc ông ta chủ động làm quen với người khác. Hôm nay lại hòa nhã thân thiện như vậy, điều muốn cầu chắc cũng không nhỏ.
Nghiêm Phi đột tử vào mấy ngày trước, lúc chết ông ta đang cùng học trò tăng ca nghiên cứu một hệ thống động lực kiểu mới, vừa tìm thấy chút manh mối thì cứ thế mà chết. Ông ta còn chưa kịp trải nghiệm linh hồn xuất khiếu trong truyền thuyết, thì hồn đã làm ma đến Địa Phủ rồi.
Tổ tiên nhà họ Nghiêm là phú thương lại làm nhiều việc thiện, tích lũy âm đức sâu dày cho con cháu. Bản thân Nghiêm Phi cũng làm nhiều việc tốt vì nước vì dân, người thân trong nhà nhờ có kiến thức phong phú đốt không ít cho ông ta nên bản thân cũng thông suốt hầu hết các nơi ở Địa Phủ. Nhờ ma quỷ dò hỏi, nghe nói ma quỷ xếp hàng chờ đầu thai quá nhiều, rảnh rỗi không có việc gì làm, nghe nói có nơi như Thông Thiên Quan, đương nhiên không tiếc tiền bạc công đức đến một chuyến.
“Tôi muốn nhờ ngài giúp liên hệ Viện nghiên cứu số 6, tôi muốn nói chuyện với người phụ trách Viện họ Lưu.”
“Viện nghiên cứu số 6 ở đây là gì?”
“Ngài có thể xem nó như một bộ phận chuyên nghiên cứu động cơ.”
“Ta không thể giúp được.”
Nghiêm Phi trợn mắt: “Sao lại không thể giúp được? Chuyện nhỏ như này mà Thông Thiên Quan cũng không quản được sao?”
“Ông có thể báo mộng.”
“Tôi sợ họ không tin, bạn học Hạ à, ngài cứ quản một chút đi, cần tốn bao nhiêu tiền thì ngài cứ nói thẳng.” Ông ta còn không biết, những người ông ta quen đều làm kỹ thuật, làm gì tin mấy chuyện này.
“Thật sự không cần ta quản đâu, chuyện của ông tự khắc có người quản.” Hạ Đồng đắc ý vì mình đã lo xa, để cho đám người Vương Nhất Tiếu vào Thông Thiên Quan trước, nếu không phiền phức này sẽ đổ lên đầu cô rồi.
“Ai quản?”
“Người của Cục Hành động Đặc Biệt, lát nữa họ sẽ đến, ông chờ một chút đi.”