“Nha! Nha!”
Tiếng quạ khàn khàn kêu lên hai lần, cả nhà ba người vội vàng ra cửa đứng ở lan can khu vườn, chỉ thấy trên sông Hắc Thủy ở hậu viện có một ngọn đèn từ xa đang tiến tới gần, tiếng nước chèo thuyền cũng dần dần rõ ràng.
A Phúc bay lên: “Bà chủ, chuyến thuyền đầu tiên đến có năm kẻ, họ sắp xuống thuyền muốn làm thủ tục nhận phòng.”
“Ngươi không thể làm sao?”
“Ta có thể, nhưng cần ngài đồng ý.” Không có bà chủ đồng ý, A Phúc không thể mở được sổ sách.
“Ồ, ta xuống ngay đây.”
Con ma A Phúc này quá giống con người rồi, cộng thêm hắn là con ma được ghi chép trong sổ tay của tổ tiên nhà họ Hạ. Nên đương nhiên Hạ Đồng sẽ tin tưởng A Phúc hơn một chút, nhưng cô có chút sợ hãi với những con ma đến từ Địa Phủ kia.
Hạ Đồng kéo cha mẹ run rẩy xuống lầu, cô đến quầy tiếp tân lầu một thì vừa vặn thấy một ông lão đầu trọc râu dài mặc áo bào trắng thắt lưng đen bước vào. Ông lão nhìn tuổi không phải thấp, mắt lóe kim quang, người như vậy xuất hiện trong công viên tập thể dục buổi sáng, nhất định sẽ được khen là tinh thần minh mẫn.
Nhìn thấy con ma có “vị người” như vậy, Hạ Đồng không còn sợ hãi như nãy nữa, người ta hỏi chuyện, cô còn có thể nói vài câu.
“Ngươi chính là chủ nhân mới của Thông Thiên Quan à?”
“Chào ông, ta là bà chủ của Thông Thiên Quan, ông muốn ở trọ sao?”
“Ở trọ, chúng ta là đợt đầu tiên đến, phòng trống chắc còn nhiều, chọn cho lão già này một phòng gần giếng trời đi.”
Gần giếng trời, nhận được lợi ích sẽ nhiều nhất, cô chủ nhỏ Hạ Đồng mới nhậm chức còn không biết chuyện này, nhưng A Phúc lại biết rõ, chọn cho ông lão một phòng hạng Thiên.
Ông lão râu trắng hài lòng, cầm chìa khóa phòng tự mình lên lầu.
“Còn ta, ta cũng muốn ở trọ.”
“Còn bọn ta nữa.”
“Mời khách xếp hàng, chúng ta từng người một.”
Ông lão vừa lên lầu kia là thuyền trưởng, năm vị khách phía sau này, nhìn tiền phòng họ lấy ra, hẳn là những con ma mới chết chưa lâu, bởi vì trên tay cầm đều là tiền của Ngân hàng Thiên Địa.
Hạ Đồng có chút hoang mang, tiền của Ngân hàng Thiên Địa thật sự có thể tiêu được sao? Vậy cô đi mua sỉ mấy thùng về bán?
Một người đàn ông gầy mặc áo blouse trắng, tóc thưa thớt khổ não: “Có thể tiêu thì cứ tiêu, nhưng tỷ giá thì không như nhau, một trăm tỷ của Ngân hàng Thiên Địa cũng không đổi được một tờ tiền giấy vàng đâu.”
“Ô, Địa Phủ còn lạm phát tiền tệ nữa à?”
“Chứ còn gì nữa, giấy tiền vàng tuy tốt, nhưng thứ được ưa chuộng nhất ở Địa Phủ vẫn không phải tiền giấy vàng. Nghe nói có một loại tiền giấy vàng lấp lánh kia mới tốt, dùng tiền giấy vàng lấp lánh hối lộ quỷ sai, nghe nói còn có thể được đầu thai chỗ tốt.”
Tiền giấy vàng lấp lánh, đó không phải là thứ Tướng Quốc Tự sản xuất sao, tiểu hòa thượng Tuệ Tâm còn nói tặng cô hai thùng.
Tốt lắm, lại tìm được một con đường phát tài làm giàu rồi.
Hạ Đồng tỉ mỉ, phát hiện những con ma này thật sự quá giống người, đi lại gót chân đều chạm đất, còn có tiếng bước chân, hoàn toàn không giống A Phúc.
A Phúc: “Theo lý mà nói, tất cả ma quỷ vào Thông Thiên Quan, gót chân của đúng đều có thể chạm đất giống như người.”
“Tại sao ngươi không được?”
A Phúc cười lạnh: “Đó là do tiền lương quá ít, công đức của ta không đủ dùng.”
Đúng rồi, A Phúc giống cô, đều là làm công cho Thần Đồng Mộc kiếm công đức.
Thôi được, tối nay quá muộn rồi, đợi ngày mai bọn người Lý Huyền Thanh đến, nhanh chóng giúp mấy con ma này hóa giải tâm nguyện tiễn đi, kiếm thêm chút công đức thì cô cũng có thể được hưởng lợi rồi.
Trước khi ngủ, Hạ Đồng soi gương, trên đầu không có gì cả.
Thật kỳ lạ, vận khí công đức trên đầu tất cả mọi người cô đều nhìn thấy, chỉ có của mình là không thấy.
“Chẳng lẽ là cô quá thiếu “đức” à?” Hạ Đồng lẩm bẩm: “Cũng đúng, nếu mình không thiếu “đức”, cũng sẽ không đột nhiên sắp chết không có dấu hiệu gì.”
“Ngủ thôi.”
Lầu sáu có hai phòng ngủ, Hạ Đồng không ngủ trong nhà cây, mà ngủ ở phòng ngủ bên cạnh cầu thang, cha mẹ thì ngủ ở lầu hai.
Ngoại trừ họ ra, những vị khách khác ngủ ở lầu hai đều là ma, họ ngược lại một chút cũng không sợ.
Nói không sợ, chẳng qua là để giữ thể diện trước mặt con gái, Vương Đại Vĩ đắp hai cái chăn mà vẫn cảm thấy âm khí quá nặng, lạnh đến mức run rẩy còn bất an trằn trọc không ngừng.
Hạ Lâm đánh tới một bạt tai: “Trằn trọc mãi, ảnh hưởng em ngủ đấy, anh không muốn ngủ thì cút ra ngoài cho lão nương.”
“Vợ ơi, em không sợ sao?” Vương Đại Vĩ nói chuyện cũng hơi run.
“Sợ cái gì mà sợ, ở đây là Thông Thiên Quan, ma có thể đến đây đều là ma có công đức sâu dày, đầu óc người ta có vấn đề mới muốn hại mạng anh để tăng thêm nghiệp chướng cho mình.”
“Sao em biết?” Vương Đại Vĩ nửa tin nửa ngờ.
“Em cứ biết đấy, mau ngủ đi.” Hạ Lâm không kiên nhẫn xoay người tắt đèn.