Nhà Cổ của Ta thông Đến Địa Phủ

Chương 11: Bến tàu sông Hắc Thủy

Trước Sau

break

Tiếp tục xem sổ sách, phía trước còn có một cây Đào Yêu, phí ở trọ của nó là hai quả đào lớn. Phía trước Đào Yêu còn có một con Quỷ nam tên là Triệu Nhị, phí ở trọ là một đoàn âm khí.

Một đoàn âm khí là cái gì?

"Người của Huyền Môn dùng được, ta nhớ có một tên cương thi ở Quảng Tây, mỗi năm đều đến Thông Thiên Quan một chuyến để mua âm khí, tên đó nói âm khí đến từ Âm Tào Địa Phủ thì mùi vị mới chuẩn."

"..." Trên đời này thật sự có cương thi?

Vương Đại Vĩ nói: "Theo A Phúc nói thì Thông Thiên Quan không chỉ là một bến tàu, quán trọ, mà còn là một tiệm tạp hóa?"

"Có chức năng của tiệm tạp hóa."

Hạ Đồng thở dài, nhiều chuyện quá, một mình cô làm sao quản hết được.

"Yên tâm, có ta đây." A Phúc ưỡn ngực, bày tỏ mình vẫn là một con ma rất đáng tin cậy.

Bên trái Thần Đồng Mộc là quầy tiếp tân và đại sảnh, bên phải là nhà hàng, từng dãy bàn gỗ dài hình chữ nhật xếp ngay ngắn như bàn học trong phòng giảng dạy.

Bên phải cũng có một quầy, đây là quầy gọi món, căn phòng phía sau quầy chính là nhà bếp sân sau, bên trong còn khá rộng rãi.

Hạ Lâm xem qua nhà bếp xong mới nói: "Lát nữa bảo cha con đến siêu thị lấy ít đồ ăn đồ dùng qua đây, tối nay chúng ta tự nấu cơm ăn."

Hạ Đồng hạnh phúc nhào vào lòng mẹ: “Cha mẹ đối với con thật tốt.”

Hạ Lâm và Vương Đại Vĩ nhìn nhau một cái lại cười cười, bảo bối cục cưng duy nhất như vậy, làm sao nỡ để cô ở lại đây một mình.

“Đi đi đi, chúng ta lên lầu xem phòng.”

Lầu hai - ba - bốn - năm đều là phòng dành cho khách, điểm sáng duy nhất chính là chiếc phản cổ kính, bàn ghế đi kèm trong phòng đều là đồ cổ, quả thực rất có nét đặc sắc.

Lầu sáu là phòng của chủ nhân, từ lầu sáu trở xuống chỉ nhìn thấy thân cây Thần Đồng Mộc, nhưng trên lầu sáu lại có thể nhìn thấy ngọn Thần Đồng Mộc.

Vì sao có thể nhìn thấy, bởi vì thân cây Thần Đồng Mộc giống như bị dao gọt, đặc biệt bằng phẳng, trên thân cây bằng phẳng có một căn nhà cây, xung quanh nhà cây là tầng tầng lớp lớp lá của Thần Đồng Mộc, đây chính là viền váy của nhà cây mà cô nhìn thấy ở lầu một.

“Lầu sáu rộng rãi như vậy, cộng thêm căn nhà cây kia, tổng cộng chỉ có hai gian phòng có thể ở được.”

Lầu sáu chính là một nửa gác mái, cầu thang đi lên bên trái bên phải mỗi bên có một phòng, một phòng ngủ một phòng sách. Khu vực xung quanh giếng trời ở giữa đều trống, bên phải lại là một khu vườn mở rộng trồng các loại hoa cỏ.

Hạ Đồng đứng ở lan can khu vườn nhìn ra hậu viện: "Cha mau xem, nhìn từ trên xuống hậu viện và tiền viện đều lớn gần như bằng nhau, lúc chúng ta đi vào Vạn Cổ Lâm ở hậu viện cảm thấy to lớn như không có bờ bến."

Vương Đại Vĩ cũng nhìn thấy, ông suy ngẫm, có phải giống như trong tiểu thuyết đã viết, hậu viện có trận pháp thần kỳ nào đó không?

“Hai cha con đừng nhìn nữa, Vương Đại Vĩ mau đi mua thức ăn về đây đi, ăn cơm xong phải chuẩn bị nữa.” Hạ Lâm thúc giục, hai cha con ngoan ngoãn nghe lời.

Vương Đại Vĩ đi đến siêu thị nhà mình lấy rau củ quả thịt trứng sữa về, dầu muối tương dấm cũng không thể thiếu, đến cổng lớn Vương Đại Vĩ phát hiện mình không vào được, vội vàng đứng ở cổng lớn gọi người.

Hạ Đồng chạy bước nhỏ ra đón cha vào.

“Cái cửa lớn này thật thần kỳ!”

Vương Đại Vĩ xắn tay áo làm cơm, A Phúc bay qua giúp đỡ. Trước sáu giờ, cả nhà đã ăn cơm, rửa mặt xong và ngồi xổm trong phòng lầu sáu.

Mùa đông trời tối sớm, hơn sáu giờ mặt trời đã lặn về Tây, chút hơi ấm trên người cũng dần mất đi theo mặt trời lặn.

Gió đêm thổi qua, Hạ Đồng kéo chặt áo khoác lông vũ trên người, Vương Đại Vĩ có chút lo lắng, nhưng đã được Hạ Lâm an ủi: "Không cần sợ, Thông Thiên Quan truyền thừa qua các đời đều không xảy ra chuyện gì, đến tay Hạ Đồng cũng sẽ không có vấn đề."

"Hy vọng là vậy." Trong lòng Hạ Đồng thấp thỏm không yên. Ôi mẹ ơi, bảo một sinh viên đại học đương thời tin vào khoa học trong vòng chưa đầy hai mươi bốn giờ trải nghiệm nhiều chuyện kỳ quái như vậy, cơn hưng phấn qua đi, bây giờ chỉ còn lại sợ hãi.

Cả gia đình ba người ngồi trong phòng sách, A Phúc từ khu vườn lầu sáu bay qua: "Ta đi ra bến tàu chờ đây."

Bến tàu sông Hắc Thủy, ngay chỗ cây giống ngân hạnh đó. Nói là bến tàu nhưng thực chất chỉ là một nơi đậu thuyền, cái cây đó chính là cái cọc để buộc dây thừng.

Phòng sách quá yên tĩnh, đồng hồ báo thức trên điện thoại đột nhiên vang lên, cả nhà ba người giật mình. Mười hai giờ rồi, cũng được coi là rạng sáng.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc