Địa vị của Thông Thiên Quan rất quan trọng, người bình thường không vào được cửa, có thể được phái đến Thông Thiên Quan giành suất, bản thân đã là người có thực lực nhất định, họ cũng là những người sau này sẽ đóng quân tại Thông Thiên Quan.
Lý Huyền Thanh cười nói: "Ta về núi báo cáo cho sư phụ trước, sáng mai sẽ đến trình diện."
Vương Nhất Tiếu, Lý Phác Nhất và Tuệ Tâm cũng cần đi chuẩn bị, ngày mai họ sẽ lại đến.
Những người vây quanh cổng đều đã tản đi, chỉ còn lại gia đình ba người họ. Lúc này Hạ Đồng có chút hoảng loạn, ôm chặt lấy cánh tay mẹ ruột: "Nửa buổi chiều rồi, lát nữa trời tối thì làm sao? Cái sông Hắc Thủy ở hậu viện không phải thông với Địa Phủ sao, đợi đến tối, trên mặt sông có phải khắp nơi đều trôi nổi ma quỷ không?"
"Mẹ có vào bao giờ đâu mà mẹ biết."
Hạ Đồng nũng nịu nhưng hung dữ: "Mẹ không phải rất quen thuộc Thông Thiên Quan sao?"
"Mẹ chỉ nghe bà cố của con nói thôi, mẹ hoàn toàn không quen thuộc Thông Thiên Quan đâu." Hạ Lâm không thừa nhận lời này, bà chưa từng nói bà quen thuộc Thông Thiên Quan.
A Phúc lơ lửng trong sân: "Buổi tối khi thuyền đến thì quạ trên cây sẽ kêu."
"Trời đất ơi, giữa đêm khuya, trên mặt sông có ma quỷ, lại còn có tiếng quạ kêu thảm thiết, nghe thôi đã thấy sợ rồi."
"Sợ thì con cũng phải chịu đựng." Hạ Lâm đôi khi cũng nghi ngờ, sao bà lại sinh ra đứa con gái nhát gan như vậy.
"Đừng nói nhảm nữa, lên Lục Hợp Lâu xem tối nay con ngủ ở đâu."
"Được rồi."
Bước vào Lục Hợp Lâu, Hạ Đồng nhìn kỹ mới phát hiện ra chi tiết: "Thông Thiên Quan không phải đã đóng cửa bốn mươi năm rồi à? Sao lại sạch sẽ như vậy?"
"Mái nhà Lục Hợp Lâu có Phù Chú Thanh Khiết, mỗi năm ta còn tự mình quét dọn một lần."
"Một năm quét dọn vệ sinh một lần?" Hạ Đồng kinh ngạc.
A Phúc khẽ cười, trong thời gian Thông Thiên Quan đóng cửa, hắn chỉ có thể lượn lờ trong đại sảnh lầu một và phòng cho khách, rảnh rỗi đến phát hoảng, dọn dẹp vệ sinh cũng là một cách giải khuây.
"Ngươi không lên được lầu 6 à?"
"Không lên được, không có sự cho phép của ngài, ai cũng không lên được."
Nghe câu trả lời này Hạ Đồng mới hài lòng, sống ở Thông Thiên Quan, ít nhất không cần lo lắng sáng sớm bị mẹ ruột đạp cửa vào phòng lật chăn.
Giếng trời hình tròn ở giữa Lục Hợp Lâu quả thực quá nổi bật, cho dù là từ tiền viện hay hậu viện đi vào Lục Hợp Lâu, vừa bước lên bậc thang sẽ nhìn thấy cây Thần Đồng Mộc khổng lồ ở giữa giếng trời ngay lập tức.
Lầu một lấy Thần Đồng Mộc làm trung tâm, vị trí sát tường bên trái là quầy tiếp tân, người từ tiền viện đi vào, ma và yêu thì từ hậu viện đi vào, sau khi vào Lục Hợp Lâu sẽ cúng bái công đức cho Thần Đồng Mộc trước rồi mới đến quầy làm thủ tục nhận phòng.
"Công đức được thu thế nào? Công đức có đổi được tiền không?"
"Công đức thì chúng ta không cần quản, cụ thể thu bao nhiêu công đức, trời biết đất biết, người xuất công đức biết, Thần Đồng Mộc biết là được rồi. Còn về tiền phòng, một mặt chính là công đức, mặt khác vẫn sẽ thu một số chi phí."
"Thu bao nhiêu?"
"Trước đây có quy định cũ, ngài có thể xem qua." A Phúc tìm sổ sách ra.
Cả gia đình ba người xúm lại lật xem sổ sách, khoản gần nhất là bốn mươi năm trước, một người ở trọ một ngày, giá 100 đồng.
Vương Đại Vĩ hít một hơi lạnh: "Bốn mươi năm trước là cuối thập niên bảy mươi đầu thập niên tám mươi, 100 đồng lúc đó không phải là ít."
Hạ Lâm gật đầu: "Tiền lương hai - ba tháng của công nhân trong thành phố đấy."
"Vậy chúng ta định giá bao nhiêu?"
"Một vạn?" Hạ Đồng rục rịch.
A Phúc kinh ngạc: "Đắt vậy sao?"
Hạ Đồng lắc đầu, thở dài một cách làm bộ: "Ngươi không hiểu đâu, tiền bây giờ không còn đáng giá như trước nữa."
Hạ Lâm trở tay tát con gái một cái: "Đừng tham lam như vậy, mẹ để con thiếu ăn thiếu mặc à? Cha mẹ không cần con kiếm được nhiều tiền, chỉ cần con kiếm thêm chút công đức, sống lâu trăm tuổi."
Hạ Đồng tiếc nuối nói: "Vậy thì rẻ hơn chút đi, giảm 50% đi."
5000 cũng tạm được, dù sao đây cũng là Thông Thiên Quan mà.