Edit: Lạc Thần
Phía sau huyện Lộc Sơn là núi giáp với sông, bao quanh mười một trấn mười bốn xã, đường núi uốn lượn, địa thế phức tạp. Trung tâm thị trấn dựa vào núi mà tạo thành, mặt hướng ra sông, là lối ra dành cho du khách dạo chơi trên sông.
Xe tải nhỏ bảy lần quặt tám lần rẽ, ngoặt đến Hứa Đường không phân biệt được phương hướng, cuối cùng dừng lại ở một nơi bị che khuất trước cửa trường, tài xế cũng cùng tuổi với Chu Hiểm, mặc một chiếc áo màu xám ngắn tay, cắt tóc dạng đầu đinh rất ngắn, cười rộ lên có ba phần chất phác, hoàn toàn không giống với Phương Cử và Chu Hiểm: Chị dâu, anh Hiểm ở lầu ba.
Hứa Đường xuống xe, vừa đưa tay chuẩn bị gõ cửa, bỗng nhiên cửa mở ra. Phương Cử đứng ở cửa ra vào, vừa mở cửa trông thấy Hứa Đường cũng khẽ giật mình, chợt cười nói: Chị dâu, rốt cuộc chị cũng đến, bác sĩ để anh Hiểm nằm trên giường nghỉ ngơi, anh ấy rảnh đến mức vô vị như con chim vậy, đang phát cáu với mọi người đây này.
Hứa Đường thấy mặt mũi Phương Cử bầm dập, cánh tay treo trên cổ, bị băng gạc buộc chặt, trong lòng lập tức căng thẳng: Cậu bị thương có nghiêm trọng không? Chu Hiểm thế nào?
Phương Cử ngẩng đầu lên, không khỏi đắc ý: Em còn có thể xuống đất bước đi cậu chỉ chỉ chân của mình: Nơi này của anh Hiểm, gãy.
Hứa Đường giẫm lên thang lầu chật hẹp nhanh chóng lên lầu, đến lầu ba đưa tay nhẹ nhàng gõ gõ cửa.
Gõ trái trứng, nhanh vào đi!
Hứa Đường sững sờ, đưa tay đẩy cửa phòng ra. Trong phòng Chu Hiểm đang nằm trên giường hút thuốc, trông thấy Hứa Đường xuất hiện tại cửa ra vào thì sững sờ, lập tức nhếch môi cười: Thì ra là em.
Hứa Đường đi vào: Còn có thể là ai?
Chu Hiểm cười cười, đưa tay vỗ vỗ mép giường: Lại đây ngồi.
Hứa Đường theo lời đi qua ngồi xuống, cẩn thận đánh giá Chu Hiểm. Anh để trần thân trên, bụng quấn một vòng băng vải, chân trái băng bó thạch cao, cánh tay và trên mặt cũng bị trầy da, chân mày có một vết máu đỏ sậm. Hứa Đường không đành lòng nhìn nữa, xoay chuyển ánh mắt: Bao lâu mới có thể khỏe lại?
Tổn thương xương và gân cốt một trăm ngày, gấp cái gì Chu Hiểm dúi tắt điếu thiếu vào trong gạt tàn, nghiêng đầu nhìn cô cười, nói: Hứa Hải Đường, có phải em đau lòng hay không.
Hứa Đường nơm nớp lo sợ một ngày một đêm, thấy Chu Hiểm vẫn là cà lơ phất phơ, trong lòng không khỏi tức giận: Đau lòng cái rắm, anh bị người ta đánh chết mới tốt.
Chu Hiểm lần đầu tiên nghe Hứa Đường nói lời thô tục, vừa cảm thấy mới lạ vừa cảm thấy buồn cười, lại