Editor: Quyền Khuyên
Xào bài chia bài, ván đầu tiên bắt đầu nhanh chóng. Hứa Đường sờ soạng lá số 4 , bài nhỏ hơn so với bài Chu Hiểm, mở đầu tốt, vận số vẫn kéo dài đến đây cuối cùng cũng kết thúc.
Hứa Đường thắng ngay từ ván đầu, nâng tinh thần bắt đầu đánh ván thứ hai. Ván thứ hai bài của nàng vẫn là bài nhỏ, lấy lá số 5 ra, Chu Hiểm không có lá số 6 , mỉm cười sờ bài tiếp theo.
7.
Không cần.
4.
Không cần.
. . . . . .
Liên tiếp ra hơn mười tờ, Chu Hiểm cũng không ra bài, anh ta đã tìm ra được một tay bài khéo, mà trong tay Hứa Đường vẫn chỉ có năm lá.
Dần dần Hứa Đường cẩm thấy không thích hợp, nàng vừa quan sát vẻ mặt Chu Hiểm, vừa nhìn lá số “7” bị bỏ đi ở trên giường.
Cô tưởng rằng lần này Chu Hiểm lại kêu Không cần , ai ngờ hắn nhướn mí mắt lên, rút ra lá bài, 8.
9.
10.
Trong tayHứa Đường không có lá 11 , không thể làm gì khác hơn là sờ bài.
Chu Hiểm nhíu mày cười một tiếng, rút một lá bài ngoài cùng phía bên trái, Đại vương. Hiển nhiên là Hứa Đường không có bài lớn hơn.
Mỗi người đều sờ một lá,Chu Hiểm lại rút một lá phía bên trái, Tiểu vương.
Kế tiếp Chu Hiểmlàm thay đổi xu hướng suy tàn, ép Hứa Đường không hề có sức đánh trả.
2.
Không cần.
A.
Không cần.
Q.
. . . . . . Không cần.
10.
Hứa Đường lập tức rút lá bài J , Chu Hiểm cười một tiếng, ngay sau đó ra lá Q . Cứ như thế, Chu Hiểm dùng phương pháp khoảng cách ra bài, hoàn toàn làm chủ tình thế, đến cuối cùng trong tay Hứa Đườngchỉ có một lá bài, đang muốn phản kích, tất cả bài đã sờ hết rồi.
Một thắng một thua, chung cuộc mới là quan quan trọng. Hứa Đường vừa xào bài vừa suy nghĩ ván bài vừa rồi, cô đảo bài xong đưa đến trước mặt Chu Hiểm, Chu Hiểm mới vươn tay chuẩn bị chia bài, cô lại rút tay về.
Chu Hiểmtay để giữa không trung, cười nhìn cô: Thế nào?
Cuối ván không cho phép anh giữ bài.
Chu Hiểm nhíu mày, Trước khi bắt đầu em cũng không nói phải ra bài.
Bắt đầu từ ván này, hỏi đến thì phải ra bài.
Chu Hiểm cười, Được.
Hai người, mỗi người sờ năm lá, lần này Chu Hiểm có bài nhỏ, ngón tay hắn dừng ở lá bài ngoài cùng bên phải, giương mắt nhìn vẻ mặt khẩn trương của Hứa Đường, nhỏ giọng cười một tiếng, ngón tay chậm rãi chuyển qua phía bên trái, rút ra lá bài lớn nhất trong năm lá, 10.
Lá bài số 5 của Hứa Đường vận sức chờ phát động, sẽ chờ Chu Hiểm ra lá số 4 , ai ngờ hắn hoàn toàn không theo lẽ thường, Sao anh lại như thế. . . . . .
Vẻ mặt Chu Hiểm vô tội, Từ lúc bắt đầu, em cũng không nói mỗi lần chỉ có thể ra lá bài nhỏ nhất.
Hứa Đường cắn răng sờ bài, ánh mắt nhìn chằm chằm ngón tay hắn, lúc này Chu Hiểm lại rút ra một lá bài ở giữa, 8.
Hứa Đường liếc mắt nhìn bài trong tay mình, bất đắc dĩ tiếp tục sờ bài.
Kế tiếp Chu Hiểm thỉnh thoảng ra nhỏ nhất, thỉnh thoảng lại ra lớn nhất, thỉnh thoảng lại không có quy tắc, phần lớn thời gian Hứa Đường đều có bài ra, nhưng chung quy không nâng nổi vòng thứ hai. Vì vậy bài trong tay cô cũng hơn Chu Hiểm mấy lá, nhưng cũng không có nhiều đến mức có đầy đủ các lá bài mặt người, để có thể đánh theo phương pháp của Chu Hiểm lúc trước. Một ván tiếp theo, hoàn toàn ứng với tên của trò chơi này: Giương mắt nhìn .
Một ván bài rốt cuộc sờ xong, Hứa Đường ném bài trong tay, Anh chơi bẩn phải không?
Chu Hiểm cười, Cách chơi đơn giản như vậy, cần gì phải chơi bẩn?
Hứa Đường nửa tin nửa ngờ, nhưng quả thật toàn bộ quá trình không bắt được một nhược điểm nào của Chu Hiểm, tuy không phục, rốt cuộc vẫn nhận thua: Anh muốn em làm cái gì?
Chu Hiểm mỉm cười, đang muốn nói chuyện, điện thoại di động ở một bên chợt vang lên, hắn cầm điện thoại di động lên nhìn, nhận cuộc điện thoại, trả lời đơn giản mấy tiếng, lại gọi một cú điện thoại. Chỉ trong chốc lát trước khi đón Hứa Đường tới thì người ở huyện Lộc Sơn đã đến, Chu Hiểm phân phó: Tiểu Ngũ, giúp một tay dọn dẹp một gian phòng ở lầu bốn.
Tiểu Ngũ cười đồng ý: Được rồi!
Chu Hiểm quay đầu nhìn Hứa Đường, Anh có chút chuyện, trên lầu có máy vi tính, em lên đó trước chơi một lát.
Hứa Đường thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc, thậm chí có mấy phần nặng nề, do đó gật đầu một cái, đứng dậy đi theo Tiểu Ngũ ra khỏi phòng.
Phòng trên lầu bốn giống như không có ai ở một thời gian, trong nhà có mùi ẩm mốc. Tiểu Ngũ nhanh tay giúp đỡ mở cửa sổ ra để thông gió để thở, cười nói: Gian phòng này trước kia là Phương Cử ở, vì ánh sáng không được tốt nên anh ấy dời lên lầu trên.
Hứa Đường nhìn Tiểu Ngũ, Có phải là có người nào đó sẽ đến?
Anh Kiêu đã tới rồi.
Hứa Đường trầm tư một lát, Anh ấy muốn nói chuyện tối ngày hôm qua với Chu Hiểm?
Tiểu Ngũ mỉm cười, Chị dâu, chuyện đó chúng ta