Edit: windchime
Beta: Phương Phan
Hứa Dương đưa tay kéo cô vào trong cửa, ánh đèn nhỏ trước nhà vệ sinh mờ mờ, chiếu lên vẻ mặt bối rối của cậu. Lòng Hứa Đường mới hạ xuống chưa được bao lâu đã bị treo lên lại, nói quanh co: Hứa Dương...
Hứa Dương nhíu mày nhìn cô: Chị à, chị nói thật với em đi, có phải chị thích Chu Hiểm không?
Lúc này cậu không gọi là anh Hiểm nữa, khuôn mặt non nớt hiện lên vài phần nghiêm túc không phù hợp với lứa tuổi, Hứa Đường ngẩng đầu nhìn cậu, lần đầu tiên phát hiện đứa em trai nhỏ hơn mình bốn tuổi đã cao đến vậy, khiến cho cô có chút áp lực.
Con người Chu Hiểm cũng không xấu... Cuối cùng Hứa Đường cũng mở miệng, phản bác một cách yếu ớt.
Điểm này em biết, nhưng anh ta không thích hợp làm bạn trai của chị.
Hứa Đường cúi đầu, mũi chân nhẹ nhàng đá nền xi măng phía dưới, Chị cũng không muốn làm bạn gái anh ấy.
Vậy chị hãy cách xa anh ta một chút.
...Anh ấy cứu Hoà Hoa.
Còn có nhiều cách khác để cám ơn, chị hãy cách xa anh ta một chút.
Hứa Đường không nói gì.
Dưới ánh đèn mờ mờ cô cúi thấp đầu, rũ bả vai, thân thể đứng thẳng như cố thể hiện ý chí kiên cường nhưng lại lộ ra sự yếu ớt khiến người khác không đành lòng.
Hứa Dương không khỏi vươn tay ra, muốn đặt lên bả vai của cô. Hứa Đường lại khẽ nghiêng qua một bên, tránh được. Cô ngẩng đầu nhìn Hứa Dương, con ngươi trong trẻo xuất hiện sự quật cường trước nay chưa từng có, Hứa Dương, có lúc em biết rõ lửa rất nguy hiểm, nhưng bởi vì nó sáng ngời ấm áp, nên em sẽ không nhịn được mà muốn tới gần... Cô cắn môi, Trước khi bị lửa đốt đến ngón tay, chị... chị muốn thử lại một lần nữa.
Chị sẽ dấn cả thân mình vào lửa chứ ko chỉ ngón tay đâu.
Vậy em giúp chị đánh anh ấy được không? Hứa Đường cười cười.
Hứa Dương mím chặt môi không nói lời nào.
Hay là, thật ra thì không bao lâu sau chị sẽ không hứng thú với hắn nữa, chờ chị đi vào thành phố...
Hứa Dương trầm mặc hồi lâu, Chị hãy chú ý đúng mực.
Hứa Đường đang muốn nói nữa, chợt nghe thấy tiếng động cơ nổ ở bên ngoài, chấn động đến mức phòng ốc tựa như đang rung lên từng đợt, cô lập tức mở cửa ra... Trên con đường phía trước sân có một chiếc xe máy đang dừng lại, ánh đèn chói mắt chớp loạn, chỉ chiếu lướt qua đã khiến hai mắt theo phản xạ mà nheo lại.
Tưởng Hoà Hoa sợ đến đến mức không tự chủ mà dựa vào người bên cạnh, Chu Hiểm đứng trên tảng đá lớn, đứng thẳng người giằng co với đoàn xe.
Hứa Đường không kịp nghĩ ngợi nhiều, chạy thật nhanh về phía Chu Hiểm, mới vừa chạy được mấy bước đã nghe Chu Hiểm nghiêng đầu quát lên: Cút về!
Hứa Đường không khỏi ngừng bước chân, nhìn thấy Chu Hiểm ngoắc tay với Phương Cử, hai người chạy nhanh về phía chiếc xe máy đang dựng ở gần đó, xoay mình lên xe, hai chân chống đất, vặn tay ga, xe lắc một cái, nhanh chóng chạy về phía sườn của vòng bao vây.
Mấy chiếc xe gắn máy khác lập tức lao về phía hai người, Hứa Đường sợ hết hồn hết vía, chỉ thấy Chu Hiểm và Phương Cử xuyên qua từng lớp bao vây, bánh xe cọ trên mặt đất phát ra từng tiếng kêu chói tai, trong bóng đêm, những ánh đèn chớp loạn, giống như từng thanh kiếm sắc đâm rách màn trời.
Dù mấy chiếc xe gắn máy đã dần dần