Ngụy Uyên Bác muốn thương lượng với Trần Bình, cho nên vẫn luôn cần thận từng ly từng tý thăm dò ý của Trần Bình. Anh ta sở Trần Bình đột nhiên xuống tay với mình.
| Lúc này anh ta mang theo vài ba người lẻ tẻ ở đây kéo dài thời gian, nếu Trần Bình thực sự muốn xuống tay với mình, vậy coi như xong.
"Không thể nào."
Nói xong, Trần Bình lập tức dẫn đám Cổ Nhạc Nhạc rời đi.
Bọn họ đều tu hành công pháp đặc biệt, người nhẹ như yến, muốn rời khỏi đây là chuyện dễ như trở bàn tay.
Sau khi Cổ Nhạc Nhạc rút lui khỏi đội chiến, con hổ này lập tức mất đi mục tiêu công kích, nó quay đầu dồn hết toàn bộ lực chú ý lên người Ngụy Uyên Bác.
Thấy cảnh này, Ngụy Uyên Bác lập tức luống cuống, anh ta biết rõ thực lực của người mình,
muốn đối đầu với con hổ này thì chỉ có một con đường chết.
"Các người chớ đi mà!"
Ngụy Uyên Bác hốt hoảng lên tiếng, anh ta không ngờ tốc độ của nhóm Cổ Nhạc Nhạc lại nhanh như vậy, chỉ chớp mắt một cái mà đã biến mất tăm.
| Lúc ngày, rất nhiều người trong nhóm đã như nó mạnh hết đà, vốn không có cách nào tham gia chiến đấu.
Nhìn lão hổ còn đang liều mạng công kích về phía mình, Ngụy Uyên Bác bối rối giơ vũ khí trong tay lên chém về phía đầu nó.
Keng!
Ngụy Uyên Bác chỉ cảm thấy vũ khí của mình như đụng phải tấm sắt cứng rắn, không thể nào xâm nhập vào nửa bước.
| Mà con hổ này cũng mở cái miệng lớn như vực sâu táp về phía cánh tay của Ngụy Uyên Bác.
Anh ta bị dọa đến vứt bỏ vũ khí, nhanh chóng né ra, trường kiếm sắc bén kia bị lão hồ ngoạm một cái gãy làm đôi, nhìn qua cực kỳ yếu ớt.
"Chạy mau!"
Ngụy Uyên Bác biết bây giờ bọn họ hoàn toàn xong đời rồi, trước hết phải tự cứu mình đã, cũng chỉ có thể nghĩ cách tìm tới nhóm người Cổ Nhạc Nhạc.
Nghe Ngụy Uyên Bác nói xong, tất cả đều mau chóng rút lui, có điều không phải ai cũng lợi hại như Ngụy Uyên Bác, tất cả những người ở phía sau Nguy Uyên Bác trực tiếp bị lão hổ vồ trúng.
Một khi bị đối phương tóm được thì kết cục chỉ còn chờ chết.
| "Đại ca cứu em!"
"Đừng đi! Cầu xin anh cứu em, em không muốn bị hổ ăn thịt!"
"A! Đau quá!"
Nhóm người tu hành bị tấn công cứ như vậy | thống khổ nằm trên mặt đất, không ngừng kêu thảm, bọn họ biết mình hoàn toàn bị bỏ lại rồi.
Trong lòng ai cũng hiểu rõ, lúc này bọn họ sẽ phải chết.
| Ngụy Uyên Bác đứng nhìn các anh em từng kề vai sát cánh đã lâu, nhịn không được rưng rưng nước mắt.
Anh ta biết đây đều là số mệnh.
Thế nhưng trên người có nhiệm vụ nên anh ta cũng không có cách nào nói được gì cả, càng không có cách nào bảo vệ được đảm anh em này.
Còn những người tu hành của các gia tộc lớn kia lúc này cũng thảm vô cùng, vì thực lực thấp, cho nên bọn họ sớm đã bị yêu thú ăn tươi nuốt sống.
Tư Đồ Chiến Bang càng không thèm để ý tới bọn họ, thậm chí anh ta còn ước gì đám người này có thể làm bia đỡ đạn cho mình.
Nhóm người Tư Đồ Chiến Bang nhanh chóng tiến vào chỗ sâu nhất, phát hiện có một cái hộp vô cùng lớn, dường như có thứ gì trong hộp đang gọi mình lại vậy.
| "Đồ trong hộp này đừng hòng ai đoạt được, tôi đến đầu tiên, vậy thì đồ trong hộp chính là của tôi!"
| Trương Thành Băng đứng trước cái hộp, có chút bất mãn nhìn Tư Đồ Chiến Bang, không ngờ cái tên này cũng lén lút áp dụng biện pháp giống mình mà tiến vào nơi này.
| "Dựa vào cái gì mà nói thế này là của anh, mọi người đều đến đây, đồ này phải chia đều mới