"Anh có ý gì? Chẳng lẽ anh cho rằng mình sẽ | sống đến cuối cùng à?"
Tư Đồ Chiến Bang cực kỳ tức giận nói.
"Chẳng lẽ anh không biết thân phận của tôi sao?"
"Chỉ cần anh có thể bảo vệ tối anh toàn... trở lại Hoàng thành, anh muốn gì tôi đều có thể cho anh cái đó!"
| Tư Đồ Chiến Bang cũng biết Trần Bình lợi hại, nếu không Ngụy Uyên Bác cũng không điên cuồng đi cầu xin Trần Bình như thế.
Anh ta cũng khá hiểu về Ngụy Uyên Bác, biết đối phương là một người đi săn lợi hại.
Có thể làm cho một người đi săn phải hèn mọn cầu xin thế này, đủ chứng minh trình độ lợi hại của Trần Bình.
Chuẩn xác mà nói, đủ chứng minh trình độ lợi hại của Cổ Nhạc Nhạc.
| Cô Nhạc Nhạc thuộc nhóm Trần Bình, rất có thể là tay chân mà Trần Bình mời tới, cho nên nếu Trần Bình không lên tiếng, Cổ Nhạc Nhạc sẽ không ra tay tương trợ.
"Tôi nói được làm được, anh phải tin lời hứa của Hoàng Tử."
Đường lúc Tư Đồ Chiến Bang nói chuyện với Trần Bình, lão hộ đã đánh tung rất nhiều hộ vệ chung quanh, tấn công thẳng về phía bọn họ.
"Gru!"
Nghe được tiếng rống phẫn nộ này, nhóm người Tư Đồ Chiến Bang cũng không nhịn được mà cả người phát run, con yêu thú này tạo thành áp lực tâm lý quá lớn cho bọn họ.
"Anh yên tâm, tôi nhất định nói được làm được!"
Ngay khi Tư Đồ Chiến Bang không ngừng lắc lư trước mặt Trần Bình, Trường Thành Băng cũng không nhịn được mà mở cái hộp thần bí ra.
Dù sao sống chết cũng không rõ, đã vậy còn không bằng sớm cướp đồ tới tay.
Trần Bình thấy động tác của Trương Thành Băng, liền muốn ngăn cản, bởi vì anh đã đoán được bên trong hộp có thứ gì.
Nhưng mà anh ngăn không kịp, tốc độ của Trương Thành Băng quá nhanh.
Anh ta cứ như vậy phá hủy chiếc hộp trước mặt mọi người.
| Lúc này, đột nhiên có một con yêu thú vô cùng to lớn chui ra ngoài, dáng vẻ con yêu thú này không khác gì con trâu, chính là loại trâu lửa sấm sét mà Hoa Vân Doanh nhắc tới.
| Lúc thấy lại có thêm một con yêu thủ cực mạnh xuất hiện, vẻ mặt của tất cả mọi người đều | trở nên hoảng sợ.
| Vốn một con hổ còn giải quyết chưa xong, không ngờ lại đột nhiên xuất hiện thêm một con yêu thứ uy mãnh khác.
"Anh muốn chết à?"
Tư Đồ Chiến Bang không nhịn được một hét lớn một câu, anh ta không ngờ cái tên kia lại chọc tới một con yêu thú.
Khi nhìn thấy con trâu lửa sấm sét này, con hồ kia thế mà lại yên tĩnh lạ thường.
Huyết mạch áp chế đã gần như mất tác dụng ở chỗ này rồi.
Con trâu lửa sấm sét kia ngạo nghễ đứng một bên, có chút khinh thường nhìn đám người, thậm chí còn có hơi khó chịu liếc con hổ kia.
Con hổ nhìn thấy ánh mắt của đối phương | thì hốt hoảng lui ra ngoài, trở về vị trí vốn là của mình.
Lúc này chỉ còn lại một con trâu lửa sấm sét.
Thấy con trâu này, tâm trạng mọi người lập tức có chút thấp thỏm.
Trần Bình tò mò nhìn thoáng qua nó, phát hiện đối phương còn vị thành niên, nhìn qua tương đối yếu ớt.
Trừ Trần Bình, có lẽ không ai có tâm tình nghĩ thầm phải làm sao ăn hết đối phương.
Biểu cảm của Tư Đồ Chiến Bang và Trương Thành Băng cũng có chút thay đổi, bọn họ lo con yêu thú này sẽ nổi điên lên.
| "Chẳng lẽ đây chính là thứ mà di tích thượng cổ để lại cho chúng ta?" Trương Thành Băng ở bên cạnh cũng bàn luận xôn xao.
| Lúc này anh ta thật đúng là có chút đắn đo không hiểu tình huống rốt cuộc là sao.
| Chủ nhân của di tích thượng cổ này cũng nổ quá, để lại một con yêu thú làm lễ vật cho bọn họ à?
Nhìn thấy tất cả mọi người đều không có ý