Tư Đồ Thanh Vân nhìn chằm chằm Sự Chấn Thiên, có chút tùy tiện nói.
Sắc mặt của đám người đứng bên cạnh Tư Đô Thanh Vân cũng trở nên có chút khó coi, cô ta đúng là đã làm nhục tất cả bọn họ.
Có điều thân phận của đối phương quá cao, cho dù bọn họ có tức giận trong lòng thì cũng không làm gì được.
"Ha ha... em chơi chán rồi giao nó cho anh là được, có điều em đừng có thương hoa tiếc ngọc quá, loại này cứ dùng sức chơi là được."
| Hai người ở bên cạnh xì xào bàn tán, đám người Trần Bình cũng không có ý muốn nghe lén, Sư Chấn Thiên cứ cảm thấy mũi mình bị ngứa, dường như có kẻ đang ngầm tính toán âm mưu gì với anh ta.
"Ngứa mũi thế nhỉ, hình như có kẻ đang nói xấu tôi."
Sư Chấn Thiên nhíu mày, gãi mũi, vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc.
Thấy cảnh này, Trần Bình cũng cảm thấy có chút buồn cười.
"Có lẽ là anh bị cảm rồi." Anh cũng không nhịn được mở miệng trêu chọc đối phương một câu.
Lời Trần Bình lập tức làm Sư Chấn Thiên xù | lông, anh ta bất mãn lên tiếng: "Nói đùa gì chứ?"
"Tôi đường đường là vua yêu thú, sao có thể bị cảm? Với cả, tôi còn là người tu hành đấy, tôi làm gì yếu thế?".
Dứt lời, anh ta liền không nhịn được, hắt xì một cái thật to.
"Khụ khụ... đáng ghét!"
Sư Chấn Thiên vuốt mũi, núp sau lưng Trần | Bình, có chút nghi thần nghi quỷ mà nhìn ngó xung quanh.
| Bây giờ tất cả mọi người đều đang chiến đấu với con hồ lớn kia.
sư Chấn Thiên nhìn Trần Bình một cái, thấy anh chẳng có ham muốn xông lên chiến đấu cùng chút nào.
Khí thế của đám người này thật hung hăng, với cả bọn họ cũng thù địch mình, vừa nhìn liền
biết không phải thứ gì tốt.
Cho nên Sư Chấn Thiên cảm thấy bọn họ cứ ổn thỏa một chút thì tương đối tốt.
"Lão đại, anh cảm thấy lúc này thì ra tay được?"
| Cổ Nhạc Nhạc có chút tò mò hỏi Trần Bình một câu, thấy đám người kia đánh kém quá, cậu ta cũng có chút kích động.
Trải qua thời gian này được Trần Bình bồi dưỡng, cậu ta cũng không rõ thực lực của mình bây giờ đang ở mức nào.
Mấy ngày này thực lực của cậu ta tăng vọt, cảnh giới tu vị cũng nhanh chóng mạnh lên, cảm giác này làm cho cậu ta có chút lâng lâng.
Cho nên Cổ Nhạc Nhạc rất muốn thông qua một trận chiến đấu để chứng minh thực lực của mình.
Nghe thấy những lời này, Trần Bình liếc mắt ra hiệu cho cậu ta, bảo cậu ta đi thử một lần.
| "Ba người đi thử một chút, xem thực lực của mình đến đâu rồi."
Mấy ngày nay Trần Bình cũng tăng liều lượng thuốc lên cho bọn họ.
Cho nên Trần Bình tin, thực lực của đám người này ít nhiều cũng trở nên có chút lợi hại.
Trần Bình vừa dứt lời, Cổ Nhạc Nhạc liền hưng phấn hoan hô một câu, ngay sau đó nhanh chóng gia nhập chiến đấu.
Cùng lúc đó, vô số người tu hành đều bị con hồ này đánh bay, ngã trên đất, điên cuồng phun ra máu tươi.
| Trương Thành Băng thấy cảnh này thì có chút bối rối, anh ta đứng sau mà bị dọa đến nỗi sắc mặt trắng bệch, không ngờ nơi này còn có một con yêu thú lợi hại thế.
Sắc mặt của Ngụy Uyên Bác cũng có chút nghiêm trọng, thực lực của con yêu thủ này tuyệt đối không yêu, anh ta cũng không muốn ngỏm củ tỏi ở đây.
Có nhóm Cổ Nhạc Nhạc tham chiến, tình hình chiến đấu khả quan hơn nhiều.
Dưới sự cố gắng của Cổ Nhạc Nhạc, bọn họ thành công hấp dẫn sự chú ý của con hồ này.
Như vậy cũng cho đám người Ngụy Uyên Bác có cơ hội thở dốc, có điều đám người này cũng không thỏa mãn, bọn họ chỉ muốn ngăn con hổ này lại, tranh thủ thời gian tiến về phía trước.