“Thật đúng là không tệ đâu, đây gần như là tái hiện hoàn mỹ bản thiết kế kia của tôi, tôi còn cho rằng kỹ thuật ở bên này không ổn lắm”
Sư Chấn Thiên không nhịn được khen ngợi một câu, anh ta cảm thấy Trác Thiên Ủy làm việc rất đáng tin.
Quan trọng hơn chính là, bọn họ thế mà thấy được một sân rộng ở phía sau.
Bên cạnh sân có mấy căn phòng, rõ ràng là sắp xếp chỗ dừng chân cho bọn họ.
Lúc này vừa khéo Trần Bình cũng gặp được Trác Thiên Uy đang giám sát ở phía trước.
Thuộc hạ của ông ta vừa đến báo cáo nơi này đã sửa sang xong.
Vì thể ông ta bèn ngựa không dừng vó chạy đến, mắt thấy còn có hai, ba tiếng nữa là đến trời sáng, trong lòng Trác Thiên Uy cũng vô cùng khẩn trương.
Đây chính là một chuyện vô cùng quan trọng, ông ta tuyệt đối không cho phép chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra.
Không nghĩ đến Trác Thiên Uy đến một lần thế mà gặp được Trần Bình, hai người nhìn nhau cười một tiếng, đáy mắt lóe lên một tia cùng chung chí hướng.
Trần Bình rất thích loại người làm việc với hiệu suất cao này.
“Tôi cố ý bảo người ta giữ lại vị trí phía sau cho mấy người, nghe nói mấy cậu vẫn luôn ở khách sạn ở ngoại ô kia, vị trí ở nơi đó không được tốt cho lắm, hơn nữa nhiều người thì khó giữ bí mật.”
“Nếu như mặc mấy đồ quái dị trong miệng bọn họ, rất dễ dàng bị phân biệt ra.”
Trác Thiên Uy có chút cần thận lên tiếng một câu, trêи thực tế thì ông ta cũng đã cân nhắc kỹ.
Ông ta biết rõ hình như Trần Bình có một số năng lực thần kỳ.
Chỉ là chuyện này liên quan đến bí mật riêng của người khác, cho nên ông ta cũng không muốn hỏi nhiều.
Ông ta càng muốn cùng Trần Bình thẳng thắn làm bạn bè, chờ đến khi Trần Bình sẵn lòng nói, ông ta sẽ rửa tai lắng nghe.
Trần Bình nghe thấy đối phương nói như thể, trong mắt anh lóe lên sự ngạc nhiên.
Anh cũng không suy nghĩ đến việc đối phương tìm người giám thị chính mình.
Dù sao đây cũng là địa bàn của Trác Thiên Uy, chắc hẳn lúc nào đối phương cũng sẽ chú ý đến một kẻ từ xứ khác đến như mình, đây là chuyện rất bình thường.
Điều khiến anh cảm thấy kinh ngạc chính là, đối phương thế mà có thể nhạy bén phát hiện ra một số vấn đề mấu chốt.
Ngoại trừ Trác Thiên Uy cũng không có bất kỳ ai phát hiện ra sự khác thường của đám người Sư Chấn Thiên.
Nhất là hôm nay khi ông ta thoáng nhìn thấy qua Nặc Nhất, trong đáy mắt cũng lóe lên sự ngạc nhiên.
Trong lòng Trần Bình suy đoán đối phương là một người thông minh.
Điều khiến ông ta ngạc nhiên không phải là