Chỉ nhìn thấy mấy thứ trong suốt như lưu ly kia là mọi người đã không kìm lòng được mà muốn dừng bước đứng xem.
“Cửa hàng này tên là Tàng Bảo Lâu à? Tên này là ăn cắp Hối Bảo Lâu ư?” “Ha ha ha, chẳng lẽ còn có cửa hàng có thể bán ra những thứ đồ kia nữa sao, các vị cũng biết rồi đó, những đan dược và vũ khí kia đều là thứ hiếm có trêи đời này.”
Mọi người cũng không tin tính chân thực của Tàng Bảo Lâu, cho nên mỗi người đều đánh cược với nhau, quyết định hẹn nhau đi xem một cái.
Vừa đặt chân vào Tàng Bảo Lâu, bọn họ đã lập tức thấy được rất nhiều loại đan dược và vũ khí.
So sánh với khung cảnh mùi thuốc nồng đậm ở trong Hối Bảo Lâu, hình như mùi thuốc ở nơi này không đáng nhắc đến lắm.
“Tôi thấy nơi này chẳng ổn tí nào, trước cửa cũng không có mỹ nữ nghênh đón, hơn nữa những viên đan dược kia lại không có mùi thuốc gì”
Một người đàn ông bụng bia vung vảy chiếc quạt, trêи mặt tràn đầy không vui nói.
Anh ta quả thật có chút xem thường thứ đồ chơi này.
Là một người yêu thích cái đẹp, thứ mà anh ta nhìn trúng chính là dáng dấp xinh đẹp của nữ nhân viên tiếp đón ngoài cửa.
Cho dù chỉ đơn giản là nhìn thôi cũng đã đủ.
“Mỗi ngày ông đây về đến nhà đều phải nhìn con cọp cái kia, bản thân đã sớm chịu đủ rồi, đi ra ngoài chơi, đương nhiên là muốn gặp mấy cô em xinh đẹp.”
Nói xong lời này, anh ta trực tiếp xoay người muốn đi.
Đúng lúc này Nặc Nhất cũng từ phía sau quầy đi ra.
Nặc Nhất vừa mới pha một bình trà, còn chưa kịp bận tâm đến những vị khách hàng này.
Người đàn ông mập mạp vừa mới rời đi kia, không nghĩ đến ánh mắt liếc xéo qua lại nhìn thấy Nặc Nhất.
Một giây sau khi nhìn thấy Nặc Nhất, anh ta lại một lần nữa quay về chỗ cũ.
Người phụ nữ này anh ta chưa từng nhìn thấy qua.
Hơn nữa quần áo trêи người cô ta thoáng có chút kỳ lạ.
Quan trọng hơn là, người phụ nữ này cũng quá đẹp rồi.
Vì phù hợp với hoàn cảnh của nơi này, Nặc Nhất còn cố ý mua một bộ sườn xám.
Có cô gái nào không yêu cái đẹp chứ, cô ta cũng muốn ăn mặc xinh đẹp mọi lúc mọi nơi.
Người đàn ông mập mạp kia sau khi nhìn thoáng qua Nặc Nhất thì trong nháy mắt đã có chút không đi nổi đường.
Anh ta nuốt nước miếng một cái, trực tiếp đi đến trước mặt Nặc Nhất.
“Cô gái xinh đẹp, chào cô, cô là người phụ trách của Tàng Bảo Lâu này hả?”
Người đàn ông mập mạp mỉm cười hỏi.
Trong lòng của anh ta vô cùng kϊƈɦ động,