Sau khi Ảnh Tử lấy được đan dược và vũ khí cũng không nhịn được mà lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.
Đối với Trần Bình, Trác Thiên Uy đương nhiên là vô cùng tin tưởng, cho nên ở ngay trước mặt của đối phương, ông ta đã sử dụng một viên đan dược năng cao tu vi.
Là cận vệ của Trác Thiên Uy, Ảnh Từ đương nhiên vô cùng trung thành.
Ông ta không nói hai lời mà trực tiếp nuốt xuống viên đan dược kia.
Ngay sau đó trêи mặt hai người bọn họ đều lộ ra vẻ đăm chiêu, bọn họ đều đang cảm thán chỗ vô địch của loại đan dược này.
Bởi vì lần đầu tiên sử dụng loại đan dược này, lại thêm dược hiệu khá tốt, bọn họ vậy mà cứ thế tăng lên một cảnh giới nhỏ.
Loại cao thủ cấp bậc như hai người bọn họ, muốn tăng lên cảnh giới đúng là khó như trêи trời.
Nhưng chỉ một viên đan dược nho nhỏ đã có thể cải thiện được tình trạng của bọn họ.
Đây là việc khủng khϊế͙p͙ đến mức nào? Ảnh Tử có chút khϊế͙p͙ sợ, ông ta trực tiếp quỳ gối xuống trước mặt Trác Thiên Uy.
“Cảm ơn thành chủ đại nhân đã ban thuốc”
Ông ta cũng là người thông minh, biết rõ loại đan dược này có giá trị như thể nào.
Hơn nữa bản thân ông ta còn là người bên cạnh Trác Thiên Uy, đương nhiên ông ta càng rõ ràng hơn, vốn dĩ Trác Thiên Uy không phải người có tiền gì.
Vì có được những thứ này, nhất định đối phương đã phải táng gia bại sản, trả giá không ít.
Trác Thiên Uy trực tiếp xua tay, giữa anh em bọn họ đương nhiên không cần nói thêm gì.
Hai người nhanh chóng thương lượng xong chuyện tiếp theo, những chuyện bên ngoài sẽ giao cho Ảnh Tử đi giải quyết.
Sau đó chính là lúc âm thầm phát triển thế lực.
Chờ đến thời gian nhất định, Trác Thiên Uy nhất định phải làm cho nhà họ Lâm và Hối Bảo Lâu đẹp mặt.
Sau khi Trần Bình quay về khách sạn cũng trực tiếp đi đến thế giới hiện thực.
Lúc này Sư Chấn Thiên cũng rất ra dáng, lựa chọn ra được mấy nhân viên.
Nhân viên này không phải ai khác mà chính là Nặc Nhất.
Nặc Nhất và mấy đứa nhỏ có tuổi tác lớn hơn được lựa chọn đi trông coi cửa hàng.
“Trêи phương diện luyện chế đan dược và vũ khí, những đứa nhỏ này tương đối có tiền đồ, hơn nữa chúng tôi cũng có ý dẫn bọn nhỏ đi thấy chút việc đời.”
Sư Chấn Thiên cũng nói ra suy nghĩ của mình, bọn họ không phải người ích kỳ, tuy mỗi người đều muốn đến khối đại lục thần bí kia, thế nhưng bọn họ lại càng rõ ràng hơn, cơ hội đó hẳn là nên để lại cho người càng thích hợp hơn.
Những người khác ở lại chỗ này cũng đều có tác dụng lớn hơn, bọn họ không thể tùy ý đi lại.
Trần Bình khẽ gật đầu, cũng không nói gì thêm nữa.
Đoàn kết yêu thương lẫn nhau, đây chính là thứ mà Trần Bình hy vọng.
Bọn họ nhanh chóng được Trần Bình dẫn đến một căn phòng nhỏ, Sư Chấn Thiên kể cho