Người Qua Đường, Cô Quá Mức Cường Đại

Chương 48

Trước Sau

break
“Các vị có mặt ở đây, được xưng là thiên tài xuất sắc nhất trong số những người cùng lứa. Tôi nói này, thiên tài kia, giày của cậu đâu? Còn thiên tài kia, cậu đang đóng vai người một tay à, tay áo còn lại đâu?”
Anh ta chỉ từng người một, đến khi chỉ xong mười mấy người, cuối cùng các học viên cũng tỉnh táo hết.
Lúc này, huấn luyện viên vẫy tay, thấm thía nói: “Được rồi, lần sau đừng để bộ dạng này ra ngoài gặp người, giải tán hết đi.”
Các học viên đứng đó không nhúc nhích, vẻ mặt oán niệm nhìn anh ta.
Huấn luyện viên trừng mắt: “Nhìn gì? Các cậu không buồn ngủ thì tôi buồn ngủ, mau về ngủ đi! Sáng mai ai đến muộn phạt chạy thêm năm vòng!”
Đám tân sinh viên này mới lề mề quay về.
Tống Xuân Thời và Allen đi theo đội ngũ giải tán, đột nhiên hỏi: “ Huấn luyện viên cũng ở trong sân huấn luyện chứ?”
Bên kia khoang ngủ, mấy trăm tân sinh viên tụ tập với nhau, cho dù có sự hỗ trợ của quang não thông minh, cũng khó tránh khỏi xảy ra sự cố, huấn luyện viên hẳn là sẽ không ở quá xa bọn họ.
Sau vài ngày tập huấn, cô thăm dò lớn khái tuyến đường bên trong sân huấn luyện, phát hiện ở một đầu khác, nơi phân bố đối diện với học viên, cũng có hơn mười mấy khoang ngủ được chất đống, cô đoán đó là ký túc xá tạm thời của huấn luyện viên.
Allen vừa đi vừa ngáp, nước mắt lưng tròng nói: “Nghe chị tớ nói là vậy, sao thế?”
“Tớ muốn huấn luyện viên cũng trải nghiệm cảm giác nửa đêm giật mình tỉnh giấc.” Tống Xuân Thời hừ hừ.
Cô vẫn chưa ngủ cho đến bây giờ, không làm gì đó thì thấy không cam lòng.
Allen mở to mắt, chưa kịp nói chuyện, bên cạnh đột nhiên có người sáp tới: “Tính cả tôi nữa.”
Tống Xuân Thời và Allen cùng quay đầu nhìn cậu ta, là một học viên lạ mặt.
Allen hỏi: “Cậu là Khâu Viễn Minh?”
“Cậu biết tôi sao?” Nam sinh ngạc nhiên.
Vì cái tên này, Tống Xuân Thời nhìn kỹ hắn hai lần, đối phương có đôi mắt đen nhưng tóc lại màu nâu, ngoại hình có đặc điểm của người lai.
Allen lắc đầu: “Không tính là quen.”
Nam sinh cũng không nghĩ ngợi nhiều, cười he he: “Xin lỗi, không cố ý nghe trộm các cậu nói chuyện, chỉ là tình cờ thôi, tính cả tôi nữa nhé.”
Bên cạnh nhiều học viên như vậy, bị người nghe thấy cũng không ngoài ý muốn, Tống Xuân Thời hỏi cậu ta: “Cậu có ý tưởng gì không?”
Khâu Viễn Minh lập tức hào hứng, hạ giọng nói: “Sân huấn luyện có giám sát thông minh, sử dụng hệ thống SR-07, tạm thời tôi không thể phá giải nhưng tôi đã tạo ra một thiết bị gây nhiễu, có thể gây nhiễu camera giám sát trong 15 giây, đợi tôi cải tiến một chút, còn có thể kéo dài thời gian.”
“Cậu học chuyên ngành thông tin thông minh à?” Tống Xuân Thời hỏi.
Khâu Viễn Minh gật đầu: “Mặc dù vẫn chưa chính thức nhập học nhưng các cậu yên tâm, kỹ thuật của tôi cũng được.”
Tống Xuân Thời không nghi ngờ khả năng của cậu ta, chỉ suy ngẫm: “15 giây…”
Bây giờ mới giải tán, các huấn luyện viên khẳng định còn chưa ngủ, tốt nhất là nửa tiếng nữa hãy hành động, khoảng thời gian này, bọn họ không thể đi lang thang bên ngoài, phải quay về ký túc xá của học viên, nếu không sẽ bị người máy phát hiện.
Điều này có nghĩa là, chờ khi bọn họ hành động, phải xuất phát từ ký túc xá học viên, băng qua khoảng 2500 mét mới có thể đến ký túc xá của huấn luyện viên.
Cho dù sử dụng võ thuật tẩu thoát, cô cũng cần một phút.
Cô hỏi: “Thiết bị gây nhiễu đó có thể sử dụng nhiều lần không?”
“Được, nhưng phải cách nhau hơn 30 giây.”
Tống Xuân Thời nhanh chóng vạch ra lộ trình trong đầu, mặc dù không thể gây nhiễu camera giám sát trong toàn bộ quá trình, nhưng camera giám sát cũng có góc chết, có thể lợi dụng nhiều thiết bị và vật cản trong sân huấn luyện để tạm thời ẩn núp.
Cô gật đầu, lại hỏi: “Cậu còn làm gì khác không?”
Đối phương đã có ý định trả thù huấn luyện viên, hẳn là sẽ không chỉ làm một thiết bị gây nhiễu.
Khâu Viễn Minh gãi đầu cười, có vẻ rất ngượng ngùng: “He he, còn có một vật nhỏ có thể khuếch lớn âm thanh, chỉ cần khẽ huýt sáo, là có thể đánh thức tất cả các huấn luyện viên dậy hết.”
Đủ rồi, Tống Xuân Thời nhìn Allen: “Có cách nào nhắc nhở mọi người, để bọn họ ngủ muộn hơn nửa tiếng không?”
Cô lo rằng một lát nữa động tĩnh sẽ quá lớn, lại đánh thức học viên dậy, một đêm bừng tỉnh mấy lần, đối với học viên mà nói có vẻ hơi tàn nhẫn.
Con sâu ngủ của Allen đã sớm biến mất, chỉ còn lại tâm trạng vừa thấp thỏm vừa chờ mong khi sắp làm chuyện xấu: “Tớ quen nhiều người, có thể nhờ bọn họ giúp đỡ!”
Vừa mới giải tán, nhiều người còn chưa về đến ký túc xá, cơ thể có phần mập mạp của Allen luồn lách trong đám đông một cách linh hoạt, thỉnh thoảng lại kéo một người nói gì đó.
Người bị kéo lại quay đầu nhìn Tống Xuân Thời, trên mặt cũng xuất hiện thần sắc vui mừng, tự giác chạy đi nhắc nhở người tiếp theo.
Cứ như vậy truyền từ người này sang người khác, không đến nửa giờ, tất cả học viên đều đã biết.
Tòa nhà ký túc xá được tạo thành từ những buồng ngủ hình con nhộng, vẫn tĩnh lặng như thường ngày, nhưng trong bóng tối lại dâng lên sự phấn khích bị kìm nén.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc