Người Qua Đường, Cô Quá Mức Cường Đại

Chương 47

Trước Sau

break
Allen: QAQ)
Cuối cùng, Tống Xuân Thời cũng giải thích rõ ràng ý định của mình, cô không có tâm tư gì, chỉ muốn đi theo chị của Allen kiếm chút tiền.
Carol dở khóc dở cười, hắn nhớ không lầm thì cô nhóc này vừa bán đi Tinh Quang thạch, mới nhận được 800 triệu điểm tín dụng, sao lại thiếu tiền đến vậy?
Tuy nhiên, chủ động muốn rèn luyện mình là chuyện tốt, với kinh nghiệm trước đây của cô, việc săn giết tinh thú cũng không phải là khoe khoang, Carol không có lý do gì để phản đối.
Hắn chỉ đành nói: “Trước tiên hãy tập trung huấn luyện, trong trường quân đội cũng có những thứ em cần.”
Buổi tập huấn ngày hôm đó trôi qua trong phòng triển lãm vũ khí và phòng bắn súng.
Tối hôm đó, các học viên đều thấp thỏm đi ngủ nhưng cả đêm vẫn yên tĩnh, không có chuyện gì bất ngờ xảy ra.
Hôm sau thức dậy, vẫn có một số học viên vì lo lắng chuyện huấn luyện viên đột kích nửa đêm nên không dám ngủ quá say, cả người uể oải.
Huấn luyện viên tên là Cain đó chế nhạo một cách khoa trương: “Nhìn mấy đứa gà mờ này kìa, còn thảm hơn cả gà con rơi xuống nước! Tinh thú nhìn thấy mấy đứa cũng chẳng muốn há miệng, vì sợ lây bệnh nhát gan!”
Đừng nói đến những học viên ngủ không ngon, ngay cả những tân sinh khác nghe thấy lời này cũng cảm thấy tức giận.
Tống Xuân Thời nói với hệ thống: [Thực lực của huấn luyện viên này hẳn là rất mạnh.]
Hệ thống không trả lời ngay, nó đang ước tính sức chiến đấu của Cain, một lúc sau mới nói: [Thật sự không yếu, ký chủ cảm nhận được sao?]
[Không, tôi chỉ cảm thấy, nếu anh ta không đủ mạnh thì sớm đã bị người ta trùm bao tải đánh.]
Hệ thống cạn lời.
Liên tục mấy ngày, buổi tối đều rất yên tĩnh, các học viên dần dần thả lỏng, có lẽ tình huống tập hợp vào đêm muộn ngày đầu tiên chỉ là ngoài ý muốn.
Nhưng Tống Xuân Thời lại nói với Allen: “Đừng chủ quan quá sớm.”
Allen liên tục gật đầu: “Tớ cứ thấy trong lòng bồn chồn, như thể sắp có chuyện gì đó không ổn.”
Hôm nay bọn họ huấn luyện mô phỏng môi trường dã ngoại, bên trong phòng tập được cải tạo thành nhiều địa hình khác nhau, rừng, đầm lầy, đồi núi, sa mạc, các học viên lăn lê bò toài trong đó, cả người lấm lem.
Đến khi huấn luyện viên tuyên bố kết thúc buổi huấn luyện ngày hôm nay, nhiều học viên ngã thẳng xuống đất, mệt đến mức không muốn động đậy ngón tay.
Allen đầu đầy mồ hôi, khuôn mặt tròn nóng đến đỏ bừng: “Xuân Thời cậu không mệt sao?”
Cậu biết Tống Xuân Thời thể lực tốt, nhưng ngay cả mấy học viên có thể chất cấp A lúc này cũng thở hổn hển, còn cô chỉ toát chút mồ hôi trên trán, trông cả người vẫn tràn đầy năng lượng, chênh lệch quá lớn.
“Cũng tạm.” Tống Xuân Thời trả lời một cách trung thực.
Dù sao cũng chỉ là mô phỏng hoàn cảnh, so với ngoài trời thực tế thì có sự khác biệt, không có nhiệt độ khắc nghiệt, không có dã thú nguy hiểm, chỉ có địa hình tương đối gồ ghề, mức độ nguy hiểm thực tế rất thấp, cô không thấy có gì khó khăn.
Allen vô cùng hâm mộ: “Giá mà tớ cũng lợi hại như cậu thì tốt rồi.”
Tống Xuân Thời liếc nhìn vóc dáng của cậu, mặc dù không đồng tình với biệt danh mà hệ thống đặt cho cậu ta nhưng phải nói rằng, thể trọng của Allen quả thật có chút vượt chỉ tiêu, muốn giống như cô, trước tiên phải giảm cân.
Dường như nhận ra suy nghĩ của cô, Allen gãi đầu, ngượng ngùng cười nói: “Tớ chỉ là không kiềm chế được cái miệng thôi.”
“Không sao, không cần ăn kiêng cũng được.” Không quản được miệng không sợ, cô sẽ bắt cậu vận động nhiều hơn, ví dụ như trước tiên chạy bộ hai mươi cây số, sau đó đứng tấn hai tiếng đồng hồ.
Allen đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát, cậu nhìn trái ngó phải cũng không phát hiện ra gì, nghĩ rằng có Xuân Thời ở bên cạnh thì chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì nguy hiểm, thế nên lại cười vui vẻ.
Tối hôm đó đã qua giờ ngủ thường lệ, Tống Xuân Thời vẫn ngồi xếp bằng bên giường luyện công.
Giữa chừng khi hít thở, hệ thống hỏi cô: [Ký chủ vẫn chưa ngủ à?]
Tống Xuân Thời đưa ra một vấn đề không liên qua: [Nếu định trêu chọc ai đó, cậu sẽ chọn thời điểm nào?]
[Chỉ có con người mới làm những chuyện nhàm chán như thế,] Hệ thống phản bác, ngay sau đó nói: [Chắc chắn phải đợi đến khi người đó không đề phòng nhất, lúc thoải mái nhất.]
Tống Xuân Thời cười nói: “Chính là bây giờ.”
[Cái gì——]
Hệ thống còn chưa nói hết lời, trong sân huấn luyện đột nhiên vang lên tiếng còi dồn dập bén nhọn.
Tối nay, các học viên mệt mỏi về thể xác, cộng thêm việc đã buông lỏng cảnh giác, đây là lần ngủ say nhất trong mấy ngày qua, huấn luyện viên chẳng ra gì, lại chơi trò tập kích.
Mấy ngày huấn luyện vẫn có hiệu quả, năm phút sau, toàn thể xếp thành hàng tập hợp ở sân huấn luyện, không ai đến muộn.
Chỉ là các học viên dù đã có mặt nhưng tâm trí vẫn còn đang trên giường, có người hoảng hồn chưa định thần, có người vẫn còn mơ màng.
Huấn luyện viên nhìn bọn họ lắc đầu, bộ dẩng vẻ đau khổ: “Tập huấn đã qua sáu ngày, ròng rã sáu ngày huấn luyện mà các cậu chỉ đạt được thành tích như vậy? Quá làm tôi thất vọng!”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc