Người Qua Đường, Cô Quá Mức Cường Đại

Chương 46

Trước Sau

break
Tất nhiên, trong lời nói của Allen có một tiền đề lớn, đó là những người có mặt ở đây, không ít người xuất thân tương tự Iman Matino, gia thế tương đương, đều ở cùng tầng lớp thượng lưu, vì vậy quan điểm và đánh giá của họ mới được coi trọng.
Nếu là tầng lớp thấp hơn thì mọi chuyện sẽ khác. Người ở tầng lớp cao sao quan tâm đến suy nghĩ của những con kiến hôi dưới chân mình.
Những quanh quanh co co này Tống Xuân Thời không hiểu rõ, cô chỉ thấy, sau này còn phải ở trong trường sáu năm, nhiều bạn học bình thường, dù sao cũng tốt hơn nhiều bệnh thần kinh.
Bữa trưa của hai người hôm nay vẫn là thịt tinh thú.
Allen ngửi ngửi mùi, vui vẻ nói: “Là thằn lằn hai sừng, loại tinh thú này rất khó bắt, huấn luyện viên vậy mà nỡ làm bữa trưa cho chúng ta.”
Tống Xuân Thời cắn một miếng, thịt khô đét, nhíu mày: “Không ngon.”
“Thằn lằn hai sừng đẳng cấp trung bình có thể đạt đến cấp A, tác dụng đối với sự tăng trưởng của tinh thần lực rất rõ ràng, Xuân Thời cậu ăn nhiều một chút.” Allen vừa nói, vừa gắp thịt trong hộp cơm của mình cho cô.
Tống Xuân Thời đẩy trả lại: “Cậu ăn đi, tớ thấy tinh thần lực của tớ đủ dùng rồi, không cần bổ sung.”
“Đúng rồi, cậu giỏi thể thuật như vậy, học súng cũng dễ như chơi, còn nữa——”
Thấy cậu sắp bắt đầu khen ngợi, Tống Xuân Thời vội chuyển chủ đề: “Sao cậu biết đây là thằn lằn hai sừng?”
Đều đã làm thành một đĩa thức ăn, còn có đặc điểm nhận dạng rõ ràng nào nữa chứ?
Allen cười hì hì nói: “Tớ ngửi ra mà, thịt thằn lằn hai sừng có một mùi thơm đặc biệt.”
Mùi thơm? Tống Xuân Thời hít mũi, chỉ ngửi thấy một mùi tanh giống như thịt dê, không thấy thơm.
Nhưng cô phát hiện ra, kiến thức của Allen có vẻ hơi rộng. Cô có chút hứng thú với gia đình đã nuôi dạy cậu, còn có cả người chị mà cậu luôn nhắc đến.
“Trước đây tớ nghe cậu nói chuyện với người khác, cậu và chị cậu cùng cha cùng mẹ phải không?”
Thời lớn tinh tế, con cái không cần tự mình sinh, chỉ cần nộp đơn lên trung tâm sinh sản, cộng thêm tuổi thọ của con người kéo dài, quan niệm thay đổi, hôn nhân trở nên không ổn định, rất nhiều người lựa chọn cả đời không kết hôn, hoặc kết hôn nhiều lần với những người bạn đời khác nhau, điều này dẫn đến một số tình huống trở nên rất phổ biến.
Ví dụ như trong một số gia đình, một vài đứa trẻ có chung một người mẹ nhưng cha của chúng có thể khác nhau; Ngược lại, những đứa trẻ có chung một người cha nhưng mẹ của chúng lại có thể khác nhau.
Anh chị em cùng cha cùng mẹ ngược lại trở nên ít phổ biến, thường xuất hiện trong những gia đình có quan hệ hôn nhân ổn định.
Nhắc đến chị gái, Allen lại bắt đầu phấn khích: “Đúng vậy, chúng tớ là chị em ruột, chị tớ cũng rất lợi hại, đợi khi huấn luyện kết thúc, tớ sẽ giới thiệu hai người quen nhau, chị ấy nhất định sẽ rất thích cậu!”
Cái này... giới thiệu bọn họ quen nhau thì thôi đi, Tống Xuân Thời hơi sợ giao tiếp xã hội, trong trường có nhiều người như vậy mà cô còn chưa quen hết, lại còn phải quen đến cả bên ngoài trường sao? Hơn nữa cô nhớ tên chị của Allen có vẻ hơi dài, không nhớ được, căn bản là không nhớ được.
“Vừa khéo nhà tớ làm nghề buôn bán tinh thú, sau này Xuân Thời cần thịt tinh thú, cứ nói với tớ.” Allen vỗ ngực nói.
Tống Xuân Thời tò mò: “Nhà cậu bán thịt tinh thú sao?”
Allen gật đầu: “Trước đây chỉ kinh doanh thu mua, bán thịt tinh thú, sau này chị tớ tiếp quản gia nghiệp, chuyên thành lập một số hạm đội, đi đến các tinh cầu khác để săn giết tinh thú, bây giờ đã mở rộng thêm một số ngành liên quan.”
Chuyên thành lập hạm đội! Đi đến tinh cầu khác để săn giết tinh thú!
Tống Xuân Thời lập tức động lòng.
Cô cũng từng nghĩ đến việc săn tinh thú để kiếm tiề,n nhưng ở Thủ Đô Tinh không có tinh thú, phải đến những tinh cầu xa xôi hơn mới có, những nơi đó, chỉ dựa vào một mình cô thì không thể đến được, bây giờ cơ hội đã ở ngay trước mắt.
Kiếm tiền, cô phải kiếm tiền!
Cô nắm chặt tay Allen: “Nhất định phải giới thiệu chị cậu cho tớ.”
Tên dài căn bản không thành vấn đề, cô sẽ ghi nhớ ngay.
Không xa, có huấn luyện viên chú ý đến động tĩnh, huých huých Carol: “Lão già, nhìn tiểu hắc mã của cậu kìa.”
Carol quay đầu lại, chỉ thấy Tống Xuân Thời và tên nhóc mập kia nắm tay nhau.
Trong lòng hắn lập tức cảnh giác, trước đó hai người đã như hình với bóng, bây giờ lại làm gì đây?
Trường quân đội không phản đối học viên yêu đương, nhưng dưới mí mắt hắn thì không được, cô nhóc còn chưa đủ tuổi!
Hắn sải bước đi tới, mở miệng là giọng điệu muốn chia rẽ đôi uyên ương: “Học viên Allen Garcia, xin hãy buông tay, đừng gây ảnh hưởng xấu.”
Allen vẫn chưa kịp phản ứng lại lời nói của Tống Xuân Thời, lại bị Carol làm cho đầy mặt bối rối.
Chẳng lẽ huấn luyện viên không nhìn thấy sao, không phải cậu kéo tay Xuân Thời, mà là Xuân Thời kẹp chặt tay cậu không buông!
(Tác giả có lời muốn nói:
Carol: Ha ha, người già hoa mắt, không thấy.
Xuân Thời: Kiếm tiền, tớ phải kiếm tiền!

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc