Người Qua Đường, Cô Quá Mức Cường Đại

Chương 45

Trước Sau

break
Đạt 10 tuy khó, nhưng mỗi huấn luyện viên trong trường quân đội đều có thể làm được, cái khó là liên tiếp bảy lần đều đạt 10.
Tỷ lệ trúng mục tiêu và tính ổn định đáng sợ như vậy, cho dù là tay súng già, cũng không dám vỗ ngực cam đoan.
Huống hồ, bọn họ nhìn ra được, cô quả thực là lần đầu tiếp xúc súng ống, thậm chí ngay cả tư thế cũng không đủ tiêu chuẩn, trong tình huống phát súng đầu tiên chỉ đạt 4.55, chỉ sau ba phát, cô đã đạt được số điểm 10.00, quả thực như kỳ tích làm người ta không thể tin được.
“Carol, cậu đưa về thực sự là tiểu hắc mã chứ không phải tiểu quái vật à?” Một huấn luyện viên cực kỳ kinh ngạc vừa nói vừa trêu chọc.
Carol cho anh ta một khuỷu tay, "Cậu mới là lão quái vật.”
Hắn cũng kinh ngạc trước cô nhóc, nhưng lại không quá bất ngờ, dường như trong tiềm thức cho rằng, cô hiển nhiên phải xuất sắc như vậy.
Một huấn luyện viên khác nói: “Hẳn là đưa em ấy đến quân bộ bồi dưỡng, em ấy sẽ trở thành tay súng bắn tỉa xuất sắc nhất.”
“Đừng hòng, đứa trẻ đó chưa thành niên.” Carol lập tức phản bác: “Sau này muốn đi con đường nào nên do chính em ấy quyết định, không ai có quyền can thiệp.”
“Nghe giọng điệu này, cậu chẳng khác nào cha già của em ấy.” Có huấn luyện viên trêu chọc.
Carol lười để ý đến những lời đùa cợt này, liếc nhìn đám tân sinh vẫn đang ồn ào không ngừng, chủ động giơ tay vỗ tay cho cô gái.
Các học viên lúc này mới phản ứng lại cũng vỗ tay theo, tiếng vỗ tay và tiếng hoan hô vang lên như mưa.
Mặc dù có một số người không cho là đúng nhưng trong bầu không khí như vậy, họ cũng chỉ có thể theo số đông vỗ tay.
“Trời ơi!” Allen kích động đến mức mặt đỏ bừng, cậu gào lên: “Xuân Thời cậu là thiên tài! Cậu là thiên tài! Tớ phải nói cho chị tớ biết!”
Hệ thống cũng vui mừng hớn hở: [Ký chủ làm tốt lắm, cho đám người này mở rộng tầm mắt!]
Bản thân Tống Xuân Thời lại trở thành người bình tĩnh nhất, mặc dù khá hài lòng với biểu hiện của mình nhưng hết thảy đều ở trong dự liệu.
Cô luyện bắn cung nhiều năm, vì vậy còn cố ý đổi võ học Vô Ảnh Cung, cô có rất nhiều kinh nghiệm và tâm đắc về bắn súng, mặc dù vũ khí đổi thành súng hạt tử, một số thứ về bản chất vẫn không thay đổi. Vì thế chỉ sau vài lần điều chỉnh, cô đã nhanh chóng đạt được thành tích đáng kinh ngạc.
Sau đó, huấn luyện viên không gọi thêm học viên nào lên trình diễn nữa, dù sao có Tống Xuân Thời ở trước đó, những người khác có xuất sắc đến mấy cũng không thể vượt qua.
Buổi huấn luyện buổi sáng kết thúc, Tống Xuân Thời lấy bữa trưa, vẫn cùng Allen đi đến nơi yên tĩnh để ăn.
Lạ một điều là, những học viên chưa từng giao lưu với cô, đột nhiên trở nên thân thiết, trên đường đi không ngừng có người chào hỏi cô, còn có người tự giới thiệu chủ động kết bạn.
Nếu nói trước đây Tống Xuân Thời dạy dỗ Anton Brennan chỉ khiến một số học viên chú ý đến cô, thì hôm nay cô thể hiện thực lực khiến tất cả mọi người đều không thể bỏ qua.
Nhưng Tống Xuân Thời không quen với sự nhiệt tình như vậy, những người đến chào hỏi cô, mái tóc đủ màu sắc, đôi mắt cũng đủ màu sắc, khiến cô cảm thấy mình mắc chứng mù mặt, mọi khuôn mặt dường như đều giống nhau, không nhớ nổi khuôn mặt nào.
“Không sao đâu” Allen an ủi cô: “Bình thường gặp, cậu chỉ cần gật đầu là được, khi cần thiết tớ sẽ nhắc cho cậu.”
Tống Xuân Thời thở phào nhẹ nhõm, người khác chủ động nói chuyện với cô, nếu cô không để ý đến thì hơi thiếu lễ phép, nhưng muốn cô phân biệt được khuôn mặt và tên của từng người thì thực sự không làm được.
Một học viên khác dừng lại bên cạnh hai người, cười khen: “Biểu hiện rất xuất sắc, khiến người ta ấn tượng sâu sắc.”
“Quá khen.” Tống Xuân Thời khẽ gật đầu.
Cô nhạy bén nhận ra, khi đối phương nói chuyện với mình, dường như không ít người âm thầm chú ý đến bên này.
Đợi học viên đó rời đi, cô quay đầu hỏi Allen: “Có gì không ổn sao?”
“Cậu ta chính là Iman Martino.” Allen nói.
Nghe tên này, Tống Xuân Thời nhất thời chưa nhớ ra là ai, dù sao những cái tên theo kiểu phương Tây này phát âm dài dòng, quá khảo nghiệm cái đầu kiểu Trung Quốc này của cô.
Allen đành phải nhắc nhở: “Trước đây Anton Brennan đến khiêu khích…”
“Ồ~ nhớ ra rồi nhớ ra rồi.” Là chủ của tên chó săn Anton Brennan.
Tống Xuân Thời không khỏi liếc nhìn đối phương thêm lần nữa, bộ dạng ngược lại tuấn mỹ nhã nhặn, nói chuyện cũng ôn hòa hữu lễ, tạm thời không bàn đến chuyện riêng tư, ít nhất trông vẫn giống người bình thường hơn tên chó săn của hắn ta.
Allen nói: “Cậu ta chủ động trò chuyện với cậu, lại ở trước mặt nhiều người như vậy, sau đó có lẽ sẽ kìm hãm Anton Brennan, không để tên đó đến gây phiền phức nữa, nếu không mọi người sẽ cho rằng gia tộc Matino trước mặt thì nói một đằng, sau lưng lại nói một nẻo.”
Nếu Anton Brennan không nghe lời, nhất quyết muốn lấy lại thể diện, người ngoài không quan tâm sự thật như thế nào, chỉ thấy Iman Matino năng lực không đủ, không khống chế được thuộc hạ của mình, đánh giá như vậy sẽ ảnh hưởng tiêu cực đến con đường sau này của hắn ta, gia tộc Matino sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc