Tham quan tự do một buổi, huấn luyện viên ra hiệu cho tất cả học viên tập hợp, dẫn bọn họ đi tới phòng bắn súng.
Một huấn luyện viên khác đã đợi sẵn ở phòng tập bắn, trong tay anh ta giơ khẩu súng hạt tử, giảng giải cho các học viên cách sử dụng và tư thế, sau đó không cố ý ngắm bắn, chỉ bắn bừa, liên tiếp nhiều tiếng súng vang lên, giọng nói thông minh báo thành tích của anh ta.
“9.99, 9.97, 10.00, 9.99, 9.98”
“Oa, huấn luyện viên giỏi quá!” Các học viên reo hò.
Huấn luyện viên cười cười xua tay, giả vờ nói: “Già rồi, mắt kém. Có ai muốn thử không? Mặc dù sau này sẽ cho các em luyện tập nhưng ngoài khẩu súng hạt tử trong tay tôi là thật, những khẩu khác đều không có sát thương thực tế đâu nhé.”
Không còn cách nào khác, trước đây vẫn luôn có học viên tự bắn trúng bản thân hoặc bạn học, vì muốn bảo vệ mạng sống của những tân sinh viên, chỉ có thể để họ sử dụng phòng tập bắn mô phỏng.
Các học viên nghe vậy, vội giơ tay lên: “Em! Em! Em! Huấn luyện viên chọn em!”
Huấn luyện viên chỉ vào một học viên ở hàng đầu, cậu bé đó có lẽ bình thường không hay tiếp xúc, bắn mấy phát, thành tích tốt nhất chỉ được năm phẩy mấy, cậu ta cũng không thấy mất mặt, trong tiếng cười của những người khác, cười hí hí về đội.
“Tiếp theo còn ai nữa?” Huấn luyện viên ánh mắt lướt qua đám đông: “Ô Lan Song? Em lên biểu diễn cho mọi người xem nào.”
Tống Xuân Thời nhìn thấy một nữ sinh vóc dáng cao bước ra khỏi hàng, cô ấy có mái tóc dài đen, buộc thành đuôi ngựa cao, đôi mắt màu xanh lá cây rất đẹp, giống như chồi non mới nhú trong rừng, vô cùng bắt mắt.
Cô nhớ Allen đã từng nói, ông nội của Ô Lan Song là quân đoàn trưởng, cô ấy đối với vũ khí hẳn là quen thuộc hơn người thường.
Quả nhiên, tư thế cầm súng hạt tử của Ô Lan Song chuẩn hơn huấn luyện viên rất nhiều, sau năm phát bắn liên tiếp, máy móc đã báo thành tích.
“9.96, 9.95, 9.95, 9.97, 9.96”
Mặc dù không bằng huấn luyện viên nhưng với lứa tuổi của cô ấy, thành tích này đủ để khiến mọi người kinh ngạc.
Các học viên vỗ tay rần rần: “Quá lợi hại!”
“Quả không hổ là xuất thân từ gia đình quân nhân, không trượt phát nào!”
Có viên ngọc sáng này làm gương, tiếp theo huấn luyện viên lại chỉ định thêm mấy học viên nhưng không ai xuất sắc bằng cô ấy, cho đến khi——
“Tống Xuân Thời, em lên thử xem.”
Trong phòng xạ kích tựa hồ yên tĩnh trong nháy mắt.
Sau chuyện ngày hôm qua, mọi người đều đã biết, cô gái tên Tống Xuân Thời này đến từ Hoang Tinh, giỏi về thể thuật và vũ khí lạnh. Mặc dù thân thủ thực sự lợi hại nhưng với điều kiện sống trước đây của cô, có lẽ súng hạt tử còn chưa từng đụng qua, lên đây chỉ để gây chuyện cười à?
Trên mặt Tống Xuân Thời không có biểu hiện gì, cô đi về phía trước, tiếp nhận súng ống huấn luyện viên đưa tới.
Đây thực sự là lần đầu tiên cô cầm loại vũ khí này, cảm giác cầm rất khác, cô xoay cổ tay cảm nhận mấy giây, giơ tay bắn.
“4.45”
Vừa công bố điểm, có học viên đã cười chế nhạo một cách khó nghe, những người khác thì thì thầm to nhỏ.
“Quả nhiên... “
“... Dân man rợ Hoang Tinh... “
Tống Xuân Thời làm như không nghe thấy, cô lặng lẽ cảm nhận hướng và tốc độ của phát súng đầu tiên, điều chỉnh tư thế một cách tinh tế, không nhanh không chậm bắn phát súng thứ hai.
“8.80”
Tiếng bàn tán đột nhiên giảm xuống, con số này, so với phần lớn các học viên vừa rồi đều xuất sắc hơn.
Sau đó là tiếng súng thứ ba vang lên.
“9.55”
Có người kinh ngạc kêu lên: “Cậu ấy tiến bộ nhanh như vậy, sao có thể?!”
Không đợi mọi người hết kinh ngạc, tiếng súng trở nên dồn dập, rất nhanh đã là phát súng thứ tư.
“10.00”
Phát súng thứ năm.
“10.00”
Phát súng thứ sáu.
“10.00”
...
Trong sân tập bắn, không một tiếng động.
(Tác giả có lời muốn nói:
Xuân Thì: Tôi chỉ muốn nói, những người ở đây đều là cặn bã.)
Tống Xuân Thời liên tiếp bắn mười phát súng, ngoài ba phát đầu, thành tích còn lại đều là 10.00.
Cho đến khi cô trả lại khẩu súng hạt tử cho huấn luyện viên và quay về hàng ngũ, các học viên khác vẫn chưa thể hoàn hồn.
“Giả đi, làm sao có thể chứ?” Có người lẩm bẩm.
“Cậu ta thực sự là người chứ không phải robot sao?”
“Má, nhìn cậu ta, tôi cảm thấy tay mình không phải tay mà là móng giò.”
“Lần đầu tiên tôi sờ súng còn suýt bắn thủng cả bàn chân, sao khoảng cách giữa người với người lại lớn đến vậy!”
Một học viên nói: “Vừa rồi đứa nào nói nói cậu ta là dân mọi rợ Hoang Tinh? Đứng ra đây để tôi xem, kẻ tự nhận mình văn minh thì lợi hại đến mức nào?”
Đồng đội của học viên đó cười nói: “Cậu không phải làm khó người sao, loại thời điểm này ai sẽ thừa nhận.”
Mặc dù nói vậy nhưng ánh mắt của các học viên đều không hẹn mà cùng nhìn về phía mấy người vừa rồi gào thét dữ dội nhất, khiến sắc mặt của những người đó lúc xanh lúc đỏ.
Nhiều người đồng thời dán cho bọn họ nhãn mác ngu ngốc trong lòng, không có giá trị kết giao, nhanh chóng loại trừ bọn họ ra khỏi vòng tròn xã giao.
Học viên bình thường chỉ là khiếp sợ, số ít học viên chân chính hiểu được súng ống, cùng các huấn luyện viên mới chân chính hiểu được, thành tích của Tống Xuân Thời đáng sợ bao nhiêu.