Người Qua Đường, Cô Quá Mức Cường Đại

Chương 49

Trước Sau

break
Bị huấn luyện viên ức hiếp nhiều ngày như vậy, trong lòng đám người trẻ tuổi này sớm đã nghẹn khí, bây giờ có người đứng ra, những người khác dù không tham gia cũng sẽ không ngu ngốc chạy đi tố cáo, nếu không thì phải chuẩn bị tinh thần bị mọi người xa lánh.
Trong khoang con nhộng của Tống Xuân Thời, Khâu Viễn Minh đưa hai thứ nhỏ mà cậu ta làm đến, đang dạy cô cách sử dụng.
Nói một hồi, cậu ta có hơi lo lắng: “Khoảng cách quá xa, thật sự không đợi tôi cải tiến thiết bị gây nhiễu xong mới hành động sao?”
Mặc dù có thể phải đợi vài ngày, nhưng ít nhất sẽ nắm chắc hơn so với tối nay.
“Không sao, tôi thử trước.” Tống Xuân Thời nói.
Nếu đợi thêm nữa, ai biết huấn luyện viên lại hành hạ bọn họ thế nào, quá bị động, cô không phản kích một chút thì toàn thân khó chịu.
Thời gian vừa đến, bóng người của cô liền hòa vào màn đêm, mắt thường khó có thể quan sát thấy sự tồn tại.
Allen và Khâu Viễn Minh nằm phục ở bệ cửa sổ, chăm chú nhìn chằm chằm động tĩnh bên ngoài.
“Khoảng cách 2500m, cho dù là thể chất cấp S, cũng phải mất ít nhất 3 phút. Thiết bị gây nhiễu hoạt động 15 giây, cách nhau 30 giây, tức là, nếu không có bất kỳ sự cố nào, cô ấy cần 9 phút mới có thể đến được ký túc xá của huấn luyện viên. Thời gian quá dài, biến số quá nhiều, tôi cho rằng tỷ lệ thành công rất thấp.”
Khâu Viễn Minh càng tính càng cảm thấy, đêm nay không phải là thời cơ tốt để hành động.
Allen ngữ khí vô cùng kiên định: “Không sao đâu, Xuân Thời lợi hại như vậy, chắc chắn có thể làm được mà!”
Khâu Viễn Minh liếc cậu một cái, nhóc mập này, tuy trong quá trình huấn luyện không có biểu hiện gì nổi bật nhưng cũng khiến không ít người chú ý, bởi vì cậu đi theo sau Tống Xuân Thời, suốt sáu ngày ăn bữa tiệc thịt tinh thú!
Bọn họ chỉ có thể ăn dịch dinh dưỡng, ngầm ghen tị gọi cậu là mập mạp may mắn.
Cậu ta vẫn luôn tò mò, rốt cuộc là đối phương ôm đùi như thế nào, nhìn cũng chẳng có mấy phần nhan sắc, chẳng lẽ chỉ dựa vào cái miệng nịnh hót này?
Thực lực của cô gái đó quả thực không thể phủ nhận, ở trong đám học viên thuộc hàng đỉnh cao, nhưng cũng không thể không quan tâm đến sự thật chứ.
“Tôi nói này, cậu——”
“Gầm——!!!”
Tiếng dã thú gào thét khiến người ta run rẩy bỗng nhiên vang vọng cả sân huấn luyện.
Chỉ vài giây sau, theo hướng ký túc xá của huấn luyện viên, bảy tám chiếc cơ giáp đột nhiên bay lên, cỗ máy khổng lồ như ma vương trong truyền thuyết, từ trên cao nhìn xuống, sát khí đằng đằng, uy thế kinh người.
Khâu Viễn Minh sợ tới há hốc mồm, suýt nữa ngã ngồi xuống đất: “Không phải chứ, mấy người, mấy người chơi lớn vậy sao?!”
(Tác giả có lời muốn nói:
Xuân Thời: Đừng ngủ, dậy quẩy!)
Đêm nay, toàn thể học viên lại tập hợp ở sân huấn luyện lần thứ hai.
Khác với lúc trước chính là, lúc này các học viên quần áo chỉnh tề, tinh thần phấn chấn, còn huấn luyện viên lại không còn vẻ ung dung nữa, cả người tỏa ra sát khí.
Phong thủy luân chuyển, chúng học viên trong lòng thầm sảng khoái.
Bọn họ cũng không rõ ràng lắm kế hoạch tỉ mỉ của đám người Tống Xuân Thời, chỉ nhận được tin chờ nửa tiếng nữa mới ngủ, lúc nghe được dã thú gào thét còn hoảng sợ.
Bây giờ nhìn thấy cảnh này, bọn họ cảm thấy nửa tiếng thì tính là gì, dù có thức trắng cả đêm cũng đáng.
Huống hồ, đằng sau huấn luyện viên còn có cơ giáp vô cùng chói mắt để ngắm, ngày thường muốn nhìn thấy một chiếc cũng khó, mà giờ trước mặt bọn họ có tới tám chiếc!
Đáng! Đêm nay thức khuya quá đáng!
Mấy huấn luyện viên mặt lạnh như tiền, tầm mắt âm trầm nhìn kỹ học viên, lại phát hiện hai mắt bọn họ tỏa sáng, hưng phấn không thôi.
“Mấy bọn nhóc này…” Có huấn luyện viên không nhịn được, cười mắng một câu.
Bọn họ cố ý gây sức ép cho học viên, đương nhiên đã chuẩn bị tốt để bị phản kích, những năm trước dù sao cũng phải náo loạn một hai lần như vậy.
Nếu là một năm nào đó học viên an phận, bọn họ ngược lại phải lo lắng học viên khóa này không đủ nhiệt huyết, gan quá nhỏ.
Phải biết rằng, cừu non không thể ra chiến trường.
Trước đó không lâu mấy tên huấn luyện viên còn đang đánh cược, học viên nào sẽ đứng ra làm đầu tàu, Tống Xuân Thời, Ô Lan Song, Ilman Martino … Đây đều là những ứng cử viên sáng giá.
Chỉ là không nghĩ tới, học viên sẽ nghĩ ra chủ ý xấu xa như vậy, dùng tiếng gầm của tinh thú để hù dọa người ta!
Trước khi các huấn luyện viên vào trường quân đội, đều từng có kinh nghiệm đi lính ở tiền tuyến, việc chém giết với tinh thú là chuyện bình thường, cơ thể sớm đã hình thành phản xạ có điều kiện, vừa nghe đến thanh âm của dã thú, cơ hồ là theo bản năng triệu hoán ra cơ giáp.
Sau đó ký túc xá của bọn họ bị cơ giáp phá tan nát, vỡ thành từng mảnh vụn.
Đào tạo bao nhiêu khóa học viên, đây vẫn là lần đầu tiên xảy ra tình trạng huấn luyện viên tự phá ổ của mình.
“Nói đi, là chủ ý của ai, có ai tham dự, bao che ——”
“Báo cáo huấn luyện viên, là em!” Tống Xuân Thời chủ động ra khỏi hàng.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc