Người Qua Đường, Cô Quá Mức Cường Đại

Chương 39

Trước Sau

break
Tống Xuân Thời liếc nhìn từ xa, cơ thể nhanh nhẹn như cá bơi trong nước, không thấy cô có động tác gì rõ ràng, nhưng chỗ cô đi qua, những người cản đường hoặc phải lùi lại liên tục, hoặc ngã nhào xuống đất, tạo ra một lối đi trống giữa đám đông.
Có người định kéo cô nhưng cô như một cơn gió, nhanh chóng lướt qua tất cả mọi người, không thể bắt được.
Rất nhanh cô cũng đến trước bức tường chướng ngại vật, bức tường cao mấy mét, không có bất kỳ chỗ nhô ra nào, chỉ có vài chỗ hõm nhỏ làm điểm tựa, một số học viên dùng tay chân bám vào, vất vả trèo trên tường.
Tống Xuân Thời khéo léo dùng ngón tay và mũi chân liên tục đạp vào các điểm tựa, hỉ trong vài động tác đã nhanh chóng nhảy lên đầu tường, nhìn xuống tất cả mọi người.
Ban đầu Anton Brennan chuẩn bị trèo lên đầu tường nhưng bị người khác chen ngang, tức giận đến nỗi mắt đỏ ngầu, hung hăng trừng mắt nhìn cô.
Tống Xuân Thời đi tới, đứng trên cao nhìn xuống cậu ta, đột nhiên dùng tay nhẹ nhàng hất một cái, đẩy cậu ta ngã xuống đất.
Phần lớn học viên đều nhìn thấy cảnh Anton Brennan từ trên cao ngã xuống, lập tức sững sờ, mấy học viên khác đang trèo tường cũng ngừng lại trong sự nghi ngờ, không dám tiếp tục trèo lên nữa, sợ mình cũng bị đẩy xuống.
Sân tập trở nên yên tĩnh, chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở và tiếng mắng chửi của Anton Brennan.
Các huấn luyện viên đứng thẳng người, ánh mắt hướng về phía này.
Dưới sự chú ý của mọi người, Tống Xuân Thời đứng trên bức tường cao, giọng nói có phần chậm chạp vì tiếng phổ thông không được trôi chảy vang lên: “Tôi chỉ nói một lần, đừng có chọc tôi.”
Nói xong mấy chữ đơn giản, cô nhảy xuống khỏi tường, nhẹ nhàng như lá cây rơi xuống đất, gần như không có tiếng động.
Mọi người đều bị chặn ở bên kia bức tường chướng ngại vật, chỉ có mình cô đi đến trước xe thức ăn, tùy ý lấy một phần ăn trưa, lúc chuẩn bị rời đi, cô sực nhớ ra điều gì đó bèn quay đầu lại, tìm thấy chính xác bóng dáng Allen trong đám người, âm lượng hơi tăng lên: “Cậu ăn gì?”
Allen ngẩn người, giây tiếp theo đã vui vẻ chạy lại: “Tớ muốn ăn thịt! Muốn ăn thịt! Xuân Thời cậu tốt quá!”
Cách đó không xa, các huấn luyện viên đứng xem toàn bộ quá trình, cười nói với Carol: “Tiểu hắc mã này oai phong quá.”
Carol lắc đầu: “Đây không phải là ý định của em ấy.”
Hắn nhìn ra được, thiếu nữ không hứng thú gì với việc thể hiện uy phong, nhưng cô cũng không tha thứ cho sự bắt nạt nhằm vào mình, vì thế sự phản kháng của cô trong mắt người khác lại trở thành một phương thức lập uy.
Cũng có huấn luyện viên hứng thú hỏi: “Các cậu nói xem, nhóc béo Allen kia là ngốc thật hay giả ngốc?”
Rõ ràng, Anton Brennan đã coi Tống Xuân Thời là kình địch, còn những học viên khác bị cô áp chế như vậy, trong lòng chắc chắn cũng rất không phục, lúc này đứng về phía cô thì cũng đồng nghĩa với việc đứng về phía đối lập với tất cả mọi người, nhóc mập kia có biết điều này không?
Bọn họ nhìn ra, lúc nãy Tống Xuân Thời đã cho Allen quyền lựa chọn, nếu cậu từ chối thì tình bạn ngắn ngủi của hai người sẽ kết thúc tại đây, cậu cũng sẽ không bị liên lụy. Nhưng cậu đã chọn tiến lên, có được bạn bè thì đồng thời cũng phải chịu những hậu quả mà người bạn này mang lại.
Nhưng ai có thể nói cậu không may mắn?
Có thể dễ dàng có được tình bạn của một cường giả như vậy, là điều mà biết bao người muốn nhưng không có được.
Tống Xuân Thời xách hộp cơm đi đến nơi yên tĩnh để chia sẻ với Allen.
“Là thịt tinh thú!” Vừa bỏ thức ăn vào miệng, Allen đã tỏ ra vô cùng kinh ngạc: “Chị gái tớ còn nói, lúc huấn luyện tớ chắc chắn chỉ được uống dịch dinh dưỡng thôi, mà còn là loại khó uống nhất, chị ấy tuyệt đối không ngờ rằng bây giờ tớ lại được ăn thịt tinh thú!”
“Cậu thấy ngon sao?” Tống Xuân Thời cắn một miếng, là cảm giác thô ráp quen thuộc, những tinh thú này, bất kể là giống gì, dường như đều không liên quan đến từ mỹ vị.
Nhưng cô đã thấy trên Tinh Võng, giá thịt tinh thú rất đắt, loại rẻ nhất 1 kg cũng phải 300 điểm tín dụng, đổi thành dịch dinh dưỡng thì có thể ăn cả một tháng.
Allen nheo mắt lại, trên khuôn mặt tròn trịa toàn là vẻ hưởng thụ: “Không tính là ngon lắm nhưng ăn xong rất thoải mái, lớn não ấm áp, giống như cảm giác nằm trong chăn vào mùa đông vậy.”
Thịt tinh thú có thể thúc đẩy sự tăng trưởng của tinh thần lực, Tống Xuân Thời không có tinh thần lực nên đương nhiên không cảm nhận được điều này, cô chỉ cảm thấy loại thịt này rất nhiều năng lượng, ăn vào không dễ bị đói.
Cô tùy tiện hỏi: “Cậu là tinh thần lực cấp mấy?”
Allen khựng lại, dè dặt nhìn cô, có chút bất an: “Bây giờ tớ là C+ nhưng sắp lên B rồi!”
Cậu biết thiên phú của mình không tốt, sợ bị bạn mới ghét bỏ.
Kết quả Tống Xuân Thời không có phản ứng gì, chỉ ồ một tiếng: “Vậy thì tốt, tớ là cấp E.”
Allen ngạc nhiên mở to mắt, cậu thấy Tống Xuân Thời rất lợi hại nên theo bản năng cho rằng thiên phú của cô rất tốt, vậy mà lại là cấp E sao?

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc