Những khoang ngủ đó, chỉ cần nhìn từ bên ngoài cũng có thể thấy được sự khác biệt, tầng trên sang trọng, tầng dưới đơn sơ, ai giành trước thì được chọn phòng tốt trước.
Nhưng không giống với cuộc tranh giành bữa trưa trước đó, lần này có một nửa học viên không động đậy, một nửa còn lại thì vô thức nhìn về phía Tống Xuân Thời.
Mặc dù có một số học viên tự nhủ, tự cho mình là người văn minh, không muốn tranh giành với người man rợ, nhưng không ai có thể phủ nhận, giống như bầy thú xác định được sự tồn tại của thủ lĩnh, Tống Xuân Thời cũng đã nhanh chóng xác định được địa vị của mình trong vòng một ngày.
Ban đêm, trong khoang con nhộng tầng cao nhất, Tống Xuân Thời nhanh chóng tắm rửa xong xuôi, miệng ngậm một tuýp dịch dinh dưỡng, đứng trước cửa sổ trong suốt một chiều, quan sát kết cấu toàn bộ sân huấn luyện, trong đầu theo thói quen lập kế hoạch, nếu xảy ra ngoài ý muốn nên thoát khỏi bằng những đường nào.
Không lâu sau, Allen tới gõ cửa.
Hôm nay lúc huấn luyện, học viên nam nữ không tách riêng, ở khoang ngủ cũng là nam nữ ở chung.
Thời lớn tinh tế, ngoại trừ sự khác biệt về cấu trúc sinh lý, khoảng cách giữa nam và nữ đã gần bằng không.
Sự xuất hiện của trung tâm sinh sản, càng giải thoát phụ nữ khỏi nỗi đau sinh nở. Mỗi công dân Đế Quốc muốn có con, chỉ cần nộp đơn xin đến trung tâm sinh sản, sau đó cung cấp tế bào sinh sản của mình, mười tháng sau là có thể nhận được một đứa trẻ.
Hôn nhân không còn là điều bắt buộc, vì thế, những ông bố đơn thân và bà mẹ đơn thân rất phổ biến.
Còn chính quyền sẽ theo dõi sát sao tình hình phát triển của mỗi đứa trẻ, một khi phát hiện cha mẹ không thể chăm sóc tốt cho con thì có khả năng sẽ tước quyền nuôi dưỡng, đưa trẻ đến các tổ chức phúc lợi.
Trước đó Tống Xuân Thời đã tìm hiểu được điểm này, còn nửa đùa nửa thật nói với hệ thống, muốn làm cha mẹ ở đây, thực sự phải vượt qua kỳ thi mới được.
Đã không còn khoảng cách gì nhiều giữa nam và nữ thì cái gọi là nam nữ khác biệt hiển nhiên đã lỗi thời, cho nên Allen mới có thể thản nhiên đến gõ cửa vào ban đêm.
Tống Xuân Thời để cậu vào, mặc dù khoang ngủ của cô đã được coi là phiên bản sang trọng nhưng diện tích vẫn không lớn lắm, trừ giường ra thì không có đồ đạc nào khác, hai người dứt khoát ngồi xuống đất.
Allen vừa ngồi xuống đã nói: “Xuân Thời, tớ vừa nhớ ra, trước đây chị tớ có nói với tớ, người đứng sau Anton Brennan, là gia tộc Martino đã tài trợ cho cậu ta.”
Tống Xuân Thời có chút mơ hồ: “Ý cậu là Brenna kia có người chống lưng, tớ trừng trị cậu ta, chỗ dựa của cậu ta sẽ tìm tớ gây phiền phức?”
Đánh chó phải ngó mặt chủ, đánh con thì bố sẽ đến, đạo lý này cô hiểu.
Ai ngờ Allen lại lắc đầu: “Không ai đứng ra giúp cậu ta đâu, tớ muốn nói với cậu rằng, trong số tân học viên khóa này của chúng ta, có hai thiên tài tinh thần lực cấp S, một trong số đó xuất thân từ gia tộc Martino. Hôm nay Anton Brennan khiêu khích cậu, có khả năng là để dò đường cho người đó.”
Một tên chó săn đi dò đường cho chủ nhân của mình nên đến gây phiền phức cho cô?
“Tại sao?” Tống Xuân Thời cau mày, logic của việc này ở đâu?
Allen phân tích: “Ilman Martino sinh ra trong lớn gia tộc, có được thiên phú cực cao, năng lực cá nhân xuất sắc, mỗi bước trong cuộc đời đều có mục tiêu rõ ràng. Tớ nghĩ, sau khi vào Học viện Quân sự Đế Quốc, người này sẽ giành vị trí đứng đầu khóa trước, mà vị trí đó cần sự ủng hộ của các học viên cùng khóa bằng cách bỏ phiếu.”
Cậu nhìn Tống Xuân Thời, tiếp tục nói: “Xuân Thời, cậu và người ta hoàn toàn trái ngược nhau, cậu là người xuất thân từ tầng lớp thấp nhất, thiên phú tinh thần lực cực kém, dựa vào thể thuật xuất sắc mới được Học viện Quân sự Đế Quốc tuyển chọn, so với cậu ta, các học viên bình thường sẽ thích hình tượng của cậu hơn, nếu muốn tranh cử thủ khoa, cậu sẽ là đối thủ mạnh của cậu ta. Bọn họ luôn có thói quen thăm dò đối thủ trước, nhưng Ilman Martino là người cẩn thận, chuyện hôm nay có vẻ giống như Anton Brennan tự ý hành động.”