Đám thiên tài trẻ tuổi luôn có cái tôi rất cao, lúc này nếu có ai châm ngòi thổi gió thì lập tức sẽ có người không nhịn được mà nhảy ra.
Sau khi biết được người đứng nhất và nhì đến sân huấn luyện chính là học viên Quản lý hậu cần, đám tân sinh viên bắt đầu bàn tán không ngừng.
Rất nhanh có một nam sinh đi tới, không khách khí hỏi: “Này, người mà huấn luyện viên nói có phải hai cậu không?”
Cậu ta rất cao, cao hơn Tống Xuân Thời và Allen cả một cái đầu, cộng thêm việc cúi xuống nhìn người khác nên cảm giác áp bách càng lớn hơn.
Allen nuốt nước bọt, thanh âm run run: “Cậu muốn làm gì?”
Nhưng nam sinh kia không để ý đến cậu, mục tiêu nhắm tới Tống Xuân Thời: “Hỏi cô đấy, câm rồi à? Hay là dân man Hoang Tinh không hiểu tiếng phổ thông?”
Lúc này Tống Xuân Thời có thể xác định, người bản địa mà tiểu đội Hoang Tinh gặp được trong miệng Allen chính là cô, có lẽ khi đó bọn họ đang phát trực tiếp, còn cô thì vô tình lọt vào ống kính nên đã thu hút sự chú ý của một số người.
Cô liếc nhìn nam sinh trước mắt, giọng điệu lạnh nhạt: “Tôi không nói chuyện với lỗ mũi.”
“Cái gì! Cô...” Nam sinh tức giận, đưa tay định kéo cô.
Nhưng Tống Xuân Thời nhanh chóng nghiêng người, giơ tay nắm lấy cổ tay cậu ta, dùng sức quăng mạnh xuống.
Rầm!
Nam sinh ngã mạnh xuống đất phát ra tiếng động lớn khiến tất cả mọi người giật mình.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Là Anton Brennan, cậu ta khiêu khích cô gái kia, kết quả bị đánh bại ngay!”
“Cậu ta không phải là á quân môn thể thuật của nhóm thanh thiếu niên năm ngoái sao? Làm sao lại?”
“Tôi nghe bọn họ nói, cô gái kia là cô gái qua đường khá nổi tiếng trên Tinh Võng dạo gần đây, thực sự lợi hại như vậy sao?”
“Đúng vậy, cô ta chỉ kéo nhẹ một cái Brennan đã ngã rồi.”
Cú ngã này khá đau, mấy giây sau Anton Brennan mới bò dậy, mặt đỏ bừng, biểu cảm hung ác và vặn vẹo.
Cậu ta cho rằng vừa rồi là do mình chủ quan, còn muốn ra tay đòi lại công bằng thì bị huấn luyện viên lên tiếng ngăn cản.
“Cấm phát sinh ẩu đả trong thời gian tập huấn, học viên Tống Xuân Thời, Anton Brennan vi phạm quy định, cảnh cáo lần một!”
Nghe vậy, Anton Brennan trừng mắt nhìn Tống Xuân Thời, dùng khẩu hình: “Cô đợi đấy.”
Đợi cậu ta quay người rời đi, Allen vẫn còn hoảng sợ, một lúc lâu sau mới định thần lại được: “Xuân Thời, cậu chỉ dùng một chiêu đã đánh bại Anton Brennan sao!”
“Cậu quen cậu ta?” Tống Xuân Thời hỏi.
Allen lắc đầu, khuôn mặt tròn trịa lộ vẻ không đồng tình: “Cậu ta là á quân cuộc thi thể thuật của nhóm thanh thiếu niên, rất nhiều người biết cậu ta. Nhưng tớ không thích cậu ta, trong lúc thi đấu cậu ta đã bẻ gãy chân đối thủ.”
Không phải vô tình bẻ gãy mà là cố ý bẻ gãy, mặc dù vết thương như vậy chỉ cần nằm trong máy trị liệu là có thể bình phục, nhưng hành động quá tàn nhẫn của Anton Brennan vẫn khiến người ta cảm thấy khó chịu.
“Cậu phải cẩn thận.” Trong mắt Allen tràn đầy sự nghiêm túc: “Cậu ta có không ít đồng bọn, có lẽ còn đến gây phiền phức đấy.”
Tống Xuân Thời gật đầu, ánh mắt lướt qua tất cả mọi người ở đây, sắc mặt vẫn bình tĩnh: “Vừa khéo, tôi cũng đang chờ.”
Sau trận sóng gió nhỏ này, huấn luyện viên nhanh chóng tuyên bố bắt đầu tập huấn.
Cả buổi sáng, các học viên liên tục tập hợp, xếp hàng, giải tán rồi lại nhanh chóng tập hợp theo sự chỉ đạo của huấn luyện viên.
Vận động chạy qua chạy lại, cộng với lần chạy điên cuồng buổi sáng, các học viên nhanh chóng đói bụng.
Lúc này, một vài con rô bốt đẩy xe thức ăn đi vào bãi tập.
Trên chiếc xe thức ăn đầu tiên đựng các loại thức ăn rất phong phú, dinh dưỡng cân bằng, trông rất ngon miệng. Chiếc xe thức ăn thứ hai là những hộp cơm, có cả đồ ăn mặn và đồ ăn chay, cũng được coi là không tệ.
Nhưng số lượng thức ăn trong hai chiếc xe này đều không nhiều, những chiếc xe thức ăn còn lại đều là dinh dưỡng lỏng.
Huấn luyện viên nhìn đám học viên mệt mỏi trước mặt, nụ cười trên khuôn mặt không có vẻ gì là tốt lành: “Các trò thấy con đường chướng ngại vật đằng kia không, chỉ cần các trò vượt qua thuận lợi, các trò có thể thưởng thức bữa trưa, nhớ kỹ, người đến trước được quyền lựa chọn trước.”
Lời còn chưa dứt, các học viên đã lao ra ngoài.
Vận động mạnh cả buổi sáng, đám thanh niên này đói đến nỗi muốn tự gặm chính mình, thức ăn ở ngay trước mắt, không ai muốn ăn dịch dinh dưỡng nhạt nhẽo.
Lúc đầu Tống Xuân Thời không tham gia giành giật, ở Hoang Tinh, những thứ khó nuốt hơn nữa cô đều đã ăn qua rồi, cô thấy dịch dinh dưỡng cũng được.
Nhưng sau khi bị người ta cố tình đẩy ngã, ý đồ dùng chân ngáng đường thì cô cau mày lại.
Trong thâm tâm cô không muốn gây sự chú ý, trên thế giới này có rất nhiều người mạnh, chút bản lĩnh này của cô chẳng là gì cả, nếu vì thế mà kiêu ngạo hống hách, cuối cùng sẽ chỉ trở thành trò cười.
Nhưng không gây sự chú ý không có nghĩa là phải nhẫn nhịn chịu đựng.
Lúc này, học viện chạy ở phía trước nhất đã đến bức tường chướng ngại vật, người đầu tiên chính là Anton Brennan.