“Hà tất phải để tâm đến nàng ta.” Tôn Phương Phỉ dịu dàng dỗ dành nàng ta: “Sắp đến Biện Kinh rồi, vào thành rồi, con chính là đích trưởng nữ của thiếu khanh Đại Lý Tự, tiền đồ sáng lạn. Còn Giang Triều Triều, chẳng qua chỉ là cô nhi được nhà ta cưu mang, có thể có phúc phận gì lớn lao đâu?”
Quả nhiên, nghe xong những lời này, Giang Duy lập tức tươi tỉnh hẳn lên, lại quấn quýt lấy mẫu thân làm nũng một hồi. Nhưng vừa mở miệng, vẫn không giấu được mấy phần oán hận: “Không biết phụ thân nghĩ thế nào nữa, đối xử với nàng ta còn tốt hơn với nữ nhi ruột. Cả năm mới gửi về một phong thư, mà trong thư lúc nào cũng “Triều Triều” cái này, “Triều Triều” cái kia. Người ngoài nghe được, chẳng ai nghĩ con mới là nữ nhi ruột của ông ấy.”
“Ngậm miệng mau.” Tôn Phương Phỉ khẽ vỗ cánh tay nàng ta, thấp giọng quở trách: “Con là nữ nhi, sao lại nói những lời hồ đồ như thế? Nếu để người ngoài nghe thấy, lan truyền đi, con còn mặt mũi nào mà gả đi?”
Dù kiến thức không nhiều, Tôn Phương Phỉ vẫn biết, công khai bàn luận phụ thân mình là chuyện đại bất kính. Bà ta thoáng hối hận vì trước kia nuông chiều nữ nhi quá mức, mới khiến nữ nhi nói năng không chừng mực.
“Nếu như chúng ta vẫn ở Thiền Châu thì thôi, nhưng nơi chúng ta muốn đến là Biện Kinh, khắp nơi đều là đất chốn quý tộc, gần bên hoàng thành. Sau này con tuyệt đối không được ăn nói hồ đồ như thế nữa.”
Giọng điệu và vẻ mặt Tôn Phương Phỉ đều khác hẳn thường ngày, nghiêm khắc lạ thường.
Ngoại trừ phụ thân, Giang Duy chưa từng thấy ai đối xử lạnh lùng với mình như vậy, kể cả tổ mẫu cũng chưa từng.
Nhất là người làm vậy lại chính là mẫu thân, người vẫn luôn cưng chiều nàng ta có một không hai. Trong phút chốc, Giang Duy thấy tủi thân đến đỏ cả mắt, giọng nói cũng nghẹn lại: “Mẫu thân, con chỉ nói thật thôi. Từ khi phụ thân lên chức đến Biện Kinh, những phong thư gửi về, chưa từng nhắc đến con và Duệ nhi, lại chỉ nhắc mãi Giang Triều Triều. Rõ ràng con và Duệ nhi mới là con của ông ấy.”
Thế mà ông ấy chỉ nhớ đến Giang Triều Triều.
Nghe vậy, Tôn Phương Phỉ cảm thấy hơi thở nghẹn lại.
Chính vì nữ nhi có dung mạo giống hệt mình thuở trẻ, bà ta mới thường chiều nàng ta hết mực. So với nhi tử, nữ nhi càng khiến bà ta thương hơn. Mỗi khi Giang Tông Văn gửi thư về, bà ta đều cùng nữ nhi đọc đi đọc lại.
Trước đây, bà ta cho rằng nữ nhi không ưa Giang Triều Triều chỉ bởi nhan sắc của nàng quá rực rỡ, hễ xuất hiện là thành tâm điểm mọi ánh nhìn. Lâu dần, cảm tình của Giang Duy với Giang Triều Triều cũng biến chất, từ ngưỡng mộ, ỷ lại thành ghen ghét, thậm chí là thù hận.
Ngày thường, bà ta vẫn cố tránh để hai người chạm mặt, nhưng dù vậy, vẫn thấy nữ nhi vì Giang Triều Triều mà trở nên kích động, sắc bén. Bà ta không ngờ rằng, chỉ vài phong thư ấy thôi đã khiến con mình ấm ức đến mức này.
Giờ phút này, nhìn nữ nhi đang khóc tức tưởi trước mặt, Tôn Phương Phỉ bỗng sinh lòng oán hận với Giang Tông Văn.
Phải, bao nhiêu phong thư, sao lần nào cũng phải nhắc đến Giang Triều Triều, mà chưa từng nói đến nhi nữ của mình?
Như thể chỉ cần ông ta không nhắc, bà ta sẽ ngược đãi Giang Triều Triều vậy.
Dù bà ta không thích Giang Triều Triều, nhưng vì khoản tiền an ủi hậu hĩnh triều đình cấp hàng năm, bà ta cũng không dám bạc đãi nàng.
Hơn nữa, trên đầu bà ta còn có một bà mẹ chồng nghiêm khắc. Dù có trọng nam khinh nữ, thì Giang Triều Triều cũng là cháu ruột, chẳng thể để mất mặt được.
Song, Tôn Phương Phỉ không hề để lộ một tia bất mãn nào với Giang Tông Văn trước mặt nữ nhi.
“Mẫu thân biết, Duy nhi của mẫu thân chịu ấm ức rồi.” Tôn Phương Phỉ lấy khăn lau nước mắt cho Giang Duy, kéo nàng ta vào lòng, dịu giọng dỗ dành: “Đừng khóc nữa, sắp vào thành rồi, khóc sưng mắt thì còn ra thể thống gì.”
Giang Duy giãy giụa vài cái, lại không thể thoát khỏi vòng tay của mẫu thân.
Tôn Phương Phỉ thở dài: “Mẫu thân biết con không muốn Giang Triều Triều ở cùng nhà với chúng ta, càng không muốn nàng ta theo chúng ta đến Biện Kinh. Nhưng chuyện này chẳng thể khác được, ai bảo nàng ta là đường tỷ ruột của con.”
Giang Duy không nói gì, nhưng trong đầu lại hiện ra khuôn mặt tuấn tú của Trương Hòa – tiểu công tử nhà Trương viên ngoại giàu nhất ở Thiền Châu. Rõ ràng là nàng ta gặp hắn trước, thế mà mỗi lần Trương Hòa thấy nàng ta, đều chỉ hỏi han về sở thích của Giang Triều Triều. Nghĩ đến đây, nước mắt nàng ta lại tuôn càng dữ.